Thơ : Ba hiền
Ba Hiền
Ba! Ba! ba!
Sao nay trông dáng Ba gầy đến thế.
Phải vì thương và nhung nhớ các con.
Ngôi nhà xưa chúng con cùng thỏ thẻ.
Nay chỉ còn mỗi hình bóng Mẹ Ba.
Ba! Ba! ba!
Con biết rằng bây giờ Ba buồn lắm!
Vì chúng con mỗi đứa mỗi phương trời.
Thôi Ba ơi! Xin Ba đừng buồn nhé!
Không ở nhà nhưng Ba ở tim con.
Ba! Ba! ba!
Con nhớ quá dáng Ba hiền lam lũ.
Vết thời gian hằng in đậm đôi chân.
Trạc tuổi Ba bao nhiêu người vui hưởng
Ba của con vẫn dãi nắng sớm chiều.
Ba! Ba! ba!
Ngày ra đi con lăn tròn nước mắt.
Bước vội vàng nhưng lệ vẫn tuôn rơi.
Nơi phương xa con cầu mong nguyện ước.
Ba muôn đời sống mãi với chúng con!
Stêphanô Hoàng Vũ