Một Linh Mục được truyền chức sớm hơn để tròn ước nguyện của Cha mình
Nguyễn viết Tấn 3/28/2012
Sau khi được thấy con mình trở thành linh mục, ông Richard Dyer, Sr., qua đời vào ngày hôm sau gần đúng lúc con ông vừa cử hành xong Thánh lễ mở tay.
Cha Dyer nói:“Ngay trong đau buồn, còn có nhiều ân sủng tuôn tràn trên tôi, cha tôi, và toàn thể gia đình tôi. Lẽ đương nhiên, trên phương diện tự nhiên, chúng ta có những lúc u buồn và đau đớn cùng cực, nhưng bởi vì niềm tin của chúng ta, chúng ta quay về với Chúa trong niềm hy vọng Phục sinh.”
Trong lúc cha Dyer và gia đình của ngài tiếp tục thọ tang, cha trở lại chúng viện St. Mary tại Emmitsburg, Maryland, với tư cách là linh mục và vừa là chủng sinh, để hoàn thành lớp học cuối cùng vào khóa học mùa Xuân với bạn cùng lớp.
Lễ truyền chức của ngài là chương cuối của câu chuyện ơn gọi liên quan đến toàn thể gia đình, đặc biệt là thân phụ của cha.
Cha Dyer lớn lên ở nước Đức, Georgia và nhiều nơi khác vì thân phụ ngài, một đại tá không quân, phải đem gia đình đi theo. Sau khi hoàn tất đại học, cha Dyer xin phép cha mình được phép phục vụ trong không quân bốn năm.
Sau đó ngài làm việc ở một nhà máy điện, và được cất nhắc lên vị trí phó giám đốc. “Nó thực là một con đường công danh tốt đẹp, nhưng suốt trong chặng đường đó, tôi khám phá ra rằng tôi có môt nguyện ước cháy bỏng trong mình về một điều gì hơn thế nữa — và một sự trống rỗng mà tôi chỉ tìm thấy và hoàn toàn thỏa mãn trong Chúa Kitô,” ngài nói.
Cha Dyer bắt đầu gia nhập giáo xứ St. Andrê Tông Đồ ở Clifton, tiểu bang Virginia. Trong lúc tham gia chương trình dành cho những người dự tòng trưởng thành (RCIA) cùng với anh rể ngài đang chuẩn bị nhận phép Thêm Sức, cha cũng thuyết phục mẹ mình (một tín hữu Công giáo) và cha ngài (không phải là người Công giáo) cùng tham dự. “Chương trình Football đến vào mỗi tối thứ Hai. Tôi biết chắc là cha tôi không muốn tham dự rồi. Nhưng vào lễ Phục Sinh năm 2000, ông đã gia nhập Giáo hội Công giáo.”
Khi đức tin nơi ngài phát triển, cha Dyer vẫn thắc mắc không biết ngài có được gọi trở thành linh mục hay không. Sau khi cầu nguyện nhiều trước Thánh Thể và những tuần cửu nhật kính thánh Therèse Lisieux, cha đã xin vào chủng viện.
Vào tuổi 43, ngài không mảy may nghi ngờ gì về ơn gọi của mình, nhưng hoài nghi về khả năng trở thành linh mục. Ngài nói: “Tôi nghĩ rằng tôi sẽ vào chủng viện, nhưng không có gì chắc chắn là tôi sẽ trở thành linh mục. Chúa muốn tôi nên thánh hơn, và sau đó có thể ra đời và lập gia đình.”
Nhưng ngài đã nhận ra rằng Chúa thực sự muốn ngài trở thành một linh mục.
Một năm trước khi cha Dyer được sắp xếp để thụ phong linh mục, ngài hay tin cha ngài đang ở trong tình trạng ung thư thận giai đoạn bốn. Vào mùa Thu, các bác sỹ cho rằng ông cụ Richard Dyer, Sr. chỉ có 50% cơ hội để sống đến lễ truyền chức vào tháng Sáu năm 2012.
Cha Dyer nói: “Cha tôi chỉ chú tâm đến tháng Sáu. Chỉ có điều đó làm cho ông quan tâm vào lúc cuối đòi: chỉ mong được sống đến lễ truyền chức của tôi.”
Vào tháng Mười Hai, cha Dyer giải thích hoàn cảnh của mình cho Giám Mục Loverde trong một lá thư và xin ngài cầu nguyện để tìm ý Chúa về khả năng truyền chức sớm cho mình.
Đức Giám Mục trả lời đồng ý truyền chức cho cha Dyer vào ngày 27 tháng Mười Hai.
Đức GM Loverde nói: “Khi cha Dyer viết thư cho tôi về tình trạng sức khỏe sa sút của cha mình, tấm lòng khiêm cung và tôn kính của cha rất rõ ràng. Ngài xin tôi cầu nguyện để tìm hiểu ý Chúa xem ngài có nên được truyền chức hay không, tôi đã cầu nguyện và tham khảo ý kiến để đi đến một quyết định đúng đắn. Sau tiến trình này, tôi đi đến xác tín rằng thật là đúng đắn và thích hợp để truyền chức linh mục cho cha Dyer vào tháng Mười Hai.
Tôi tin rằng sự hé mở cuối cùng của những biến cố này cho ta thấy một ví dụ cụ thể về tình yêu quan phòng của Thiên Chúa dành cho chúng ta và có thể cảm hứng để cho chúng ta biết cầu nguyện thường xuyên: Lạy Chúa, hãy ban cho con trái tim biết rung động.”
Cha Brian Cashina, giám đốc ơn gọi của giáo phận, nói: “Quyết định của ĐGM rất là ngoại lệ đối với giáo phận Arlington, và thể hiện sự thương yêu đặc biệt của ngài đối với các linh mục. Đúng là một sự thích nghi tuyệt vời, và nhiều ân sủng đã tuôn chảy ra từ đó. Nó rất là khác thường, và nhiều sự việc đã xảy đến, nó cho thấy sự quan tâm của giám mục dành cho cha rất là tuyệt vời.”
Cha Bashista còn nói thêm: “Tôi không hề hồ nghi việc cha sẵn sàng tiến bước.”
Khi nhận được trả lời của ĐGM, cha Dyer chỉ có một tuần lễ để chuẩn bị — kể cả việc học để cử hành Thánh lễ bởi vì cha chưa lấy lớp học cử hành Thánh Lễ.
Nhưng sự sắp xếp thời gian và mọi chi tiết thật là tuyệt vời. Một điều, cha Dyer được thụ phong linh mục vào lễ Thánh Gioan Thánh Sử, cha Dyer đã trích một câu trong thư của Ngài cài lên màn ảnh máy điện toán của mình.
Thánh lễ truyền chức được cử hành tại nhà thờ Thánh Andrê Tông đồ, nơi cha trải nghiệm việc trở lại, và ông cố Richard Dyer, Sr. gia nhập Giáo hội.
Trong thánh lễ truyền chức, cha ngồi cạnh xe lăn của thân phụ mình. Cha nói: “Tôi cảm thấy hạnh phúc vì sự việc xảy ra, trong suốt nghi thức, tôi với tay và cầm lấy tay cha tôi. Ông rất yếu nhưng còn biết những gì đang xảy ra.”
Nhiều linh mục và chủng sinh tham dự lễ truyền chức. Sau lễ truyền chức, tân linh mục chúc lành cho cha của mình. Cha nói: “Có điều gì bảo tôi là chúc lành cho ông ngay và đừng chờ đợi gì nữa.”
Ông cụ Richard Dyer, Sr. không thể tham dự Thánh Lễ Tạ Ơn của cha Dyer được cử hành ngày hôm sau, nhưng trước khi ông qua đời, ông nói với những người chăm sóc rằng ông ta đang lắng nghe. Cha Dyer nói: “Gần như là họ nói rằng ông ta đang chăm chú. Ông ta đang cố gắng hiện diện trong Thánh Lễ. Có lẽ ông ta lúc ấy đang nhận lãnh ân sủng nơi đó một cách thiêng liêng.”
Tuần lễ sau đó, cha Dyer chủ sự Thánh Lễ an táng đầu tiên — Thánh Lễ dành cho cha mình.
Bây giờ cha Dyer cử hành thánh lễ hằng ngày tại chủng viện, nhưng ngài không được giải tội cho đến khi hoàn tất lớp học vào tháng Sáu năm nay. Cha nói: “Rất là lạ cho trường hợp hai-con-người của tôi. Tôi là một linh mục 100 phần trăm, nhưng tôi vẫn còn là một chủng sinh, và đây là anh em của tôi.”
Qua những đau buồn của mình, cha Dyer nói Thiên Chúa đã cho ngài niềm vui trở thành linh mục — điều đó cũng là niềm hy vọng của chính thân phụ ngài.
Cha nói: “Tôi có thể thành hật nói rằng trước kia tôi luôn hạnh phúc, nhưng có gì trống trải. Bây giờ tôi thực sự hạnh phúc không sao đong đếm được. Thật là không tin được sự biến đổi mà Thiên Chúa đã làm trong đời tôi qua suốt diễn biến này.”
(Trích từ : National Catholic Register Online, Susan Klemond viết từ St. Paul, Minnesota)