Lên Trời nhưng không vắng mặt
Lm. Anmai, CSsR
2025-05-31T05:54:49-04:00
2025-05-31T05:54:49-04:00
https://hoidongmtgquinhon.org/loi-chua/len-troi-nhung-khong-vang-mat-4111.html
https://tgpsaigon.net/sites/default/files/vannam33/chua%20thang%20thien.jpg
MẾN THÁNH GIÁ QUI NHƠN
https://hoidongmtgquinhon.org/uploads/logonew.png
LÊN TRỜI NHƯNG KHÔNG VẮNG MẶT
Chúa Giêsu lên trời. Một biến cố có vẻ như đánh dấu sự rời xa, nhưng thực ra lại là sự gần gũi hơn bao giờ hết. Một cuộc chia tay theo bề ngoài, nhưng lại là một sự ở lại theo một cách sâu sắc và trọn vẹn hơn. Từ nay, Chúa không còn hiện diện hữu hình như xưa nữa, nhưng hiện diện cách vô hình, mạnh mẽ, rộng khắp và thiêng liêng trong lòng mỗi người tin. Từ nay, Chúa không chỉ hiện diện nơi đất Giuđêa, vùng đất nhỏ bé của một dân tộc được tuyển chọn, nhưng Ngài hiện diện nơi mọi dân tộc, mọi nền văn hóa, mọi nơi có người Kitô hữu sống và làm chứng cho Tin Mừng của Ngài.
Thánh Phaolô từng khẳng định rằng: “Đức Kitô đã vâng lời cho đến chết và là cái chết trên thập giá. Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người.” (Pl 2,8-9). Biến cố Thăng Thiên là kết quả viên mãn của một đời sống vâng phục tuyệt đối, yêu thương cho đến cùng. Đức Giêsu lên trời không phải là cuộc “di chuyển không gian”, như thể Ngài đổi chỗ cư trú từ trần gian lên thiên quốc, nhưng là sự tôn vinh và mạc khải trọn vẹn căn tính Con Thiên Chúa của Ngài. Sự vắng mặt hữu hình trở thành cơ hội cho một sự hiện diện toàn năng và bao trùm. Như lời Ngài phán: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.”
Đối với các tông đồ, thật kỳ lạ khi họ không buồn vì Thầy ra đi. Trái lại, thánh Luca ghi nhận rằng sau khi Chúa lên trời, các ông trở về Giêrusalem, lòng tràn đầy niềm vui. Niềm vui ấy không phải vì mất đi Thầy mình, nhưng là vì họ cảm nhận được một sự hiện diện mới, mạnh mẽ, thiêng liêng và đầy sức sống hơn. Thầy tuy xa mà gần, tuy vắng mặt mà vẫn đồng hành. Các ông nhận ra: Chúa không còn đi bên cạnh, nhưng đi trong lòng họ. Chúa không còn chỉ giảng dạy họ bằng lời, mà thôi thúc họ bằng Thánh Thần. Và họ ra đi, không phải như những kẻ mồ côi, nhưng như những sứ giả của Vương Quốc Trời.
Chúa lên trời nhưng không hề để Giáo Hội mồ côi. Chúa lên trời để mở ra một thời đại mới: thời đại của Giáo Hội – Thân Mình của Ngài, được sai đi khắp thế gian để tiếp nối công trình cứu độ. Giáo Hội không chỉ là tổ chức của con người, nhưng là nơi Ngôi Hai tiếp tục hiện diện cách huyền nhiệm và hành động cách mạnh mẽ. Qua Giáo Hội, Chúa chữa lành, trừ quỷ, tha tội, yêu thương và cứu độ. Qua Giáo Hội, Tin Mừng tiếp tục được loan báo đến tận cùng trái đất. Qua những chứng nhân của Chúa, ánh sáng của Tin Mừng tiếp tục được thắp lên nơi những nơi tối tăm của thế giới hôm nay.
Thăng Thiên không phải là lễ của sự biệt ly, nhưng là lễ của sứ mạng. Các thiên thần đã nói với các tông đồ: “Hỡi người Galilê, sao còn đứng nhìn trời?” Một câu hỏi nhắc nhở rằng: không thể chỉ ngước nhìn lên để mong nhớ, để luyến tiếc hay để trốn tránh. Phải bắt tay vào hành động. Phải dấn thân. Phải lên đường. Phải sống và loan báo Tin Mừng trong từng hoàn cảnh sống cụ thể của mình. Không còn được phép ở lại trong vùng an toàn. Không còn được quyền đứng yên. Chúa lên trời, nhưng Ngài không đem theo sứ mạng. Ngài trao lại cho ta.
Loan báo Tin Mừng không chỉ là công việc của hàng giáo sĩ, tu sĩ, mà là ơn gọi của từng Kitô hữu. Không phải tất cả mọi người đều lên tòa giảng, nhưng tất cả đều có thể rao giảng bằng đời sống của mình. Một lời nói yêu thương, một hành vi công bình, một chọn lựa dấn thân cho sự thật, một sự tha thứ không đòi đền đáp, tất cả đều có thể trở thành Tin Mừng sống động. Rao giảng bằng việc làm nhiều khi còn mạnh hơn ngàn lời hô hào. Và đời sống của ta có thể là “Tin Mừng thứ năm” cho người khác nếu ta thật sự sống gắn bó với Chúa.
Thế nhưng, thực tế vẫn cho thấy: có nơi mang danh là cộng đoàn Kitô hữu, nhưng sự hiện diện của Chúa lại nhạt nhòa, thậm chí bị bóp nghẹt. Có khi chính ta là người đang làm lu mờ sự hiện diện đó bằng cách sống của mình. Khi ta bất công, ta đang xoá bỏ sự công bình của Chúa. Khi ta gian dối, ta đang làm mờ sự thật của Ngài. Khi ta sống ích kỷ, ta đang ngăn cản tình yêu của Ngài lan toả. Khi Giáo Hội chỉ biết bảo vệ quyền lợi, giữ thể diện, mà quên đi những người bé nhỏ, thì sự hiện diện của Chúa không còn rõ nét.
Chính vì thế, Lễ Thăng Thiên không phải là dịp để tưởng nhớ một sự kiện đã qua, nhưng là lời mời gọi mỗi người Kitô hữu xét lại chính mình: Ta có thực sự đang tiếp nối sự hiện diện của Chúa giữa trần gian không? Người ta có gặp được Chúa Giêsu nơi ta không? Giáo Hội hôm nay có phản chiếu được ánh sáng phục sinh và quyền năng của Đấng Thăng Thiên không? Hay chỉ là một cơ chế đạo đức, một tiếng nói yếu ớt giữa muôn vàn tiếng ồn ào của xã hội?
Lễ Thăng Thiên cũng đặt ra một câu hỏi căn bản cho từng người: tôi đang sống hướng về trời hay đang bị níu giữ bởi những đam mê trần thế? Chúa đã về trời, và Ngài mong ta cũng về trời. Nhưng con đường về trời không thể đi bằng ảo tưởng. Nó đòi ta từ bỏ chính mình, đón nhận thánh ý Chúa mỗi ngày, sống trong sự thật, khiêm tốn và yêu thương. Không phải cứ nói: “Lạy Chúa, lạy Chúa!” là được vào Nước Trời, nhưng là thi hành ý muốn của Cha. Ngước nhìn trời để sống tốt hơn dưới đất. Yêu mến trời cao để phục vụ tốt hơn nơi trần thế.
Khi Chúa lên trời, Ngài cũng kéo lòng ta lên với Ngài. Từ nay, ta không còn là người chỉ thuộc về thế gian. Ta có một quê hương ở trên trời. Và ta sống ở trần gian như người hành hương, không dừng lại ở tiện nghi hay nỗi đau tạm bợ. Tâm hồn ta thuộc về Nước Trời, nên ta sống như công dân Nước Trời, với lòng trắc ẩn, sự công bằng, lòng bác ái và niềm hy vọng. Càng gắn bó với Chúa, ta càng bớt sợ hãi trước cái chết, bởi ta biết rằng: Chúa đã đi trước và chuẩn bị chỗ cho ta.
Ước gì mỗi người chúng ta, khi mừng lễ Chúa Thăng Thiên, cũng sống như những người đã được Thánh Thần biến đổi, như những người đang mang trong mình sứ mạng cao cả. Dù giữa muôn thử thách, thất vọng, cám dỗ hay hiểu lầm, ta vẫn một lòng trung thành với Chúa. Ta không nhìn trời để trốn tránh cuộc sống, mà để nhận sức mạnh từ trời mà dấn thân cho trần thế. Ta không tách biệt khỏi người khác, nhưng càng sống hiệp thông hơn, yêu thương hơn, phục vụ hơn.
Chúa lên trời, nhưng Ngài vẫn ở đây. Ở trong Thánh Thể. Ở trong Lời Ngài. Ở nơi Hội Thánh. Ở trong lòng người tín hữu chân thành. Ngài vẫn đồng hành. Vẫn nâng đỡ. Vẫn cứu chữa. Vẫn gọi mời. Và Ngài sẽ lại đến trong vinh quang. Khi ấy, mọi người sẽ thấy Ngài không chỉ là Đấng bị đóng đinh, nhưng là Vua của vũ trụ. Khi ấy, ai đã sống trung tín sẽ được nâng lên trong vinh quang với Ngài.
Xin cho chúng ta biết sống như những người đang đi về trời, với trái tim đầy nhiệt huyết và đôi tay luôn hành động. Để sự vắng mặt hữu hình của Chúa không phải là lý do cho ta buông xuôi, nhưng là động lực để ta sống xứng đáng là chứng nhân của Đấng đang ngự bên hữu Thiên Chúa và vẫn đang hiện diện giữa chúng ta. Amen.

Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR