Vườn thơ 

Lời cám ơn

Là một hồng ân của Chúa
đức tin dẫn tôi vào thế giới siêu nhiên
và khám phá…
Tôi muốn bước vào chính con người của mình,
tái khám phá hạnh phúc
mà nhiều khi tôi đã lãng trí vô tâm.
Theo một lời mời gọi của cha Antôn Melô
trong cuốn sách Nguồn Suối,
tôi nghĩ về mình lúc từ giã cõi đời.
Và trước hết tôi từ giã thân xác tôi
với mỗi phần chi thể của nó.

Tôi bắt đầu với đôi tay
khi nghĩ đến giá trị của chúng đối với tôi.
Tôi có đôi tay
để chắp lại khi cầu nguyện,
để dâng lễ, cầm chuỗi hạt và sách kinh,…
để đụng chạm đến Thiên Chúa.
Chắc là tôi sẽ kém sốt sắng hơn
nếu tôi không cầu nguyện với đôi tay của mình.
Hẳn là tôi sẽ ít yêu thương hơn
nếu không có đôi tay để phục vụ,
để tỏ một cử chỉ thân ái.
Hẳn là tôi sẽ kiêu căng hơn
khi không cùng đôi tay để van nài, để bám víu.
Hẳn là đời sẽ kém vui, sẽ khiếm khuyết
nếu không có đôi tay để sáng tạo,
lao động, viết lách, làm thơ…
Tôi biết ơn đôi tay ấy
đã hình thành con người tôi trong bình lặng bao năm.

Rồi tôi nghĩ đến đôi môi
mà nếu không có
làm sao tôi có thể trò chuyện, giảng bài,
ngâm nga khúc ca mình thích
hay ngỏ lời làm quen
và thân thiện mỉm cười với những người tôi gặp gỡ.
Làm sao tôi có thể thể hiện tình yêu
khi vắng tiếng yêu với Thiên Chúa, với con người.
Đôi môi cho tôi bước vào cuộc đời
khi bú no say bầu sữa mẹ,
cất tiếng khóc oa oa…
và bập bẹ lời đầu tiên “ba má”,
cho đến trong khó khăn nước mắt
khi nói lời giã từ hay vĩnh biệt người thân.
Nếu không có đôi môi
cuộc sống sẽ chết chóc, khô chồi, băng giá
khi tôi không thể thốt lên một lời xin lỗi.
Và niềm vui hoan hỉ sẽ không có cơ hội tuôn tràn
khi tôi không thể thốt lên một lời xây dựng
hoặc cảm ơn ai đó vì một nghĩa cử tốt lành.

Tôi lại nghĩ đến đôi tai
mà nhờ khả năng kỳ diệu của nó
tôi nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ
với giọng ru ví dầu ầu ơ của mẹ,
nghe lời nghiêm nghị của cha
mà sau đó tiếng mẹ vỗ về êm nhẹ,
có thể tiếp thu tri thức
mỗi khi miệt mài theo đuổi bút nghiên.
Nhờ đôi tai
cứ mỗi sớm mai thức dậy,
tôi lại được nghe thanh âm ồn ào của cuộc sống,
tiếng chim hót líu lo chuyền cành,
tiếng chó sủa ầm vang đầu ngõ,
tiếng ve sầu nức nở, tiếng dế giòn dã mùa hè,
tiếng suối róc rách, tiếng thông reo rì rào,
cả tiếng ồn ào của những tiệc vui
bên cạnh tiếng khóc của những người đau khổ…
Đã một lần
tôi đến với các em câm điếc trường Niềm Vui Tuy Hòa
và cảm nhận phần nào nỗi khó khăn bất hạnh.
Tôi trộm nghĩ người lành lặn vào đời còn khó
huống hồ….
Nhưng sẽ là bất hạnh biết là chừng nào
nếu tôi không nghe được tiếng Chúa
đang thầm thì với tôi nhiều cách
trong cuộc sống hằng ngày.

Tôi hướng về đôi mắt, cửa sổ của tâm hồn
và cảm nghiệm hơn giá trị của nó
khi nhìn ngắm đôi vợ chồng mù mà tôi quen biết.
Giả như tôi như vậy từ lúc mới sinh,
mãi mãi tôi chẳng biết
nét thanh khiết của những tâm hồn dâng hiến,
tà áo trắng học sinh thiên thần hay ai đó đang bay
và màu hoa sim, tím cả chiều hoang man mác…
Sao tôi hiểu được
“áo nàng vàng anh về thương hoa cúc
áo nàng xanh anh mến lá sân trường”,
cánh hoa phượng đỏ ép vào trang sách sẽ ra sao nhỉ
cùng bầu trời trong xanh lững lờ mây trắng …
Tôi không thể say ngắm ánh mắt trong sáng trẻ thơ
hay cảm nghiệm buồn vui khuôn mặt
của những người tôi gặp gỡ,
đoạn đường tôi qua ắt phải cần người dắt
và chiếc gậy khua đường hẳn phải là vật bất khả ly thân.
Làm sao tôi đọc được trang thư ai đó ép vào cuốn sách…
Ôi, màu sắc có là chi khi chỉ có màu đen phủ kín cuộc đời!
Và như vậy thế giới dường như xa lạ, khép kín nơi tôi.
Tôi cảm ơn đôi mắt dường nào!
Và ý thức rằng tôi được ban cho
là để ánh lên niềm tin, vui, khao khát,
như một lời mời gọi hướng về những mầu nhiệm trên cao
và tìm kiếm gặp gỡ một vì Thiên Chúa
đang hiện diện trên bàn thờ
mà vẻ tuyệt vời của Ngài đang chiếu tỏa nơi nơi.
…………….

Vẫn biết rằng
Thiên Chúa ấp yêu những người khiếm khuyết,
nhưng khi nghĩ đến hạnh phúc được lành lặn,
lẽ nào trong tôi không dậy lên niềm trân trọng biết ơn?
Và tôi cũng trộm nghĩ rằng
Nếu Thiên Chúa cất đi những điều kỳ diệu ấy nơi nao
mà chỉ ban cho tôi
thì chẳng những
để tôi biết trân quý những hồng ân đó
và sử dụng như người quản lý khôn ngoan
hay như cô trinh nữ khéo léo
mà nhất là
để tôi trở nên đôi tay, đôi mắt,…
cho những ai bé nhỏ khó nghèo đang cần đến.

Tuy Hòa, 20.11.2012

Thiên Ngọc, CMC

Related posts