Lữ thứ trần gian
Không như tên khủng bố ôm trong mình cái chết của đồng loại Tôi ôm cái chết của chính mình, từng ngày từng bước tiến về phần mộ dành sẵn, không thù hận không sợ hãi cũng chẳng tiếc nuối, mà hân hoan như đang được trở về mái nhà xưa, mà rộn ràng như dân lưu đày sắp đặt chân vào miền đất hứa. Cởi phăng chiếc áo khoác ngoài vướng bận Ném vali xuống đất Tung chiếc mũ lên cao Nhẹ nhàng chân sáo. Tôi dung dăng…
Read More