Đức Giê-su thường theo dõi thời sự. Vừa nghe những kẻ đến nói với mình cái tin nhiều cư dân Ga-li-lê bị Phi-la-tô tàn sát, Người liền tung ta một sự kiện khác nữa : tháp Si-lô-ác đổ sập gây nên 18 nạn nhân. Và như đoán được suy nghĩ của những kẻ đưa tin lẫn kẻ nghe tin, Đức Giê-su đã chặn lại tức thì : “Các ông tưởng mấy kẻ phải chịu số phận thê thảm đó vì họ tội lỗi hơn những người khác sao ?”
Người cha bảo các đầy tớ: “Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ giày vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy”.
Khi chủ về, ông sẽ xử trí với bọn họ thế nào? Các ông trả lời: “Ông sẽ tru diệt bọn hung ác đó và sẽ cho người khác thuê vườn nho để cứ mùa nộp phần hoa lợi”.
Abraham nói lại: "Hỡi con, suốt đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn tự đây qua đó, không thể qua được, cũng như không thể từ đó qua đây được".
Nếu đức tin là một sự lên đường liên tục, thì thông qua những đáp ứng lên đường mau mắn của Giuse trong những lần được mộng báo, ta có thể gọi ngài là ‘con người của niềm tin. Quả thực, trong thinh lặng, Thánh Giu-se đã minh chứng một đức tin mãnh liệt. Ngài đã lên đường ra khỏi ý riêng, sống chan hòa với kế hoạch của Chúa; lên đường ra khỏi an nhàn, dấn thân đương đầu sóng gió; lên đường ra khỏi ranh giới hạn hẹp, mở lối cho Con Thiên Chúa bước vào thế giới.
Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: “Các Luật sĩ và các người biệt phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm".
Ta hãy trở lại với khuôn mặt của chính chúng ta. Có lẽ chúng ta đã không để lộ ra cho đủ bình an, niềm vui sâu thẳm của mình, lòng nhân hậu của mình. Có nhiều khuôn mặt cứng cỏi, khó chịu, lo lắng, soi mói, hãi sợ (nhất là sợ cường quyền) khiến ta tự hỏi phải chăng mình đang đứng trước một đứa con của Tin Mừng.