Định mệnh của Thầy Giêsu cũng là định mệnh của chính chúng ta. Kitô hữu là người đi theo Thầy, đi cùng con đường với Thầy. Vác thánh giá là chuyện bình thường hằng ngày của Kitô hữu nếu chúng ta muốn sống yêu thương, phục vụ, trong trắng, thành thật… Chỉ khi từ bỏ chính mình (c. 23), ta mới không đánh mất chính mình (c.25). Dựa vào sự phục sinh của Đức Giêsu, ta mới dám sống kinh nghiệm đó.
Chúng ta đã bắt đầu cuộc hành trình 40 ngày Mùa Chay.Không phải chỉ là ăn chay, mà là sống chay.Chay tịnh phải là một thái độ thấm vào cuộc sống.Khi bớt nuông chiều những đòi hỏi ngày càng nhiều của thân xác,chúng ta sẽ thắng được những cám dỗ của thèm muốn vô độ.
Ngoài chuyện chậm tin, chậm hiểu,các môn đệ còn có một điểm yếu là hay cãi nhau.Họ cãi nhau xem ai là người lớn nhất trong nhóm.Người ấy sẽ là người đứng đầu trong Nước sắp tới của Đấng Mêsia.Tiếc thay trong bài Tin Mừng hôm nay,họ lại cãi nhau khi đang đi ngoài đường (c. 33).Tệ hơn nữa, họ cãi nhau ngay sau khi Thầy Giêsu loan báo lần thứ haivề cái chết và sự phục sinh sắp đến của mình (c. 31).
“Tôi tin! Nhưng xin Thầy giúp lòng tin yếu kém của tôi!” (c. 24). Chúa có khả năng nâng đỡ đức tin của ta trong lúc khủng hoảng. Có lúc chúng ta thấy không thắng nổi sức mạnh của xác thịt, của quỷ ma. Và như các môn đệ, chúng ta tự hỏi tại sao (c. 28). “Giống quỷ ấy chỉ trừ được bằng cầu nguyện” (c. 29). Cầu nguyện là xin Đức Giêsu thêm sức mạnh và thêm lòng tin cho ta.
Tình yêu đối với những kẻ làm hại chúng ta mang lại lợi ích cho cả hai phía hơn là sự đáp trả bằng căm ghét rất nhiều. Khi đáp lại bằng tình yêu, chúng ta đã tung tình yêu ra ở chỗ cần thiết nhất. Chúng ta đã chận lại phản ứng dây chuyền thù hận và thay vào đó bằng phản ứng dây chuyền yêu thương. “Đừng để cho sự ác thắng được mình, song hãy lấy thiện mà thắng ác” (Rm 12,21). Cầu nguyện cho những kẻ bắt bớ ngược đãi mình, đó là một hình thức yêu thương mở ra niềm hy vọng một sự thay đổi, và để duy mình Thiên Chúa lo chuyện phán xét kẻ khác.
Lạy Chúa, xin hãy cho con có kinh nghiệm lên núi với Chúa, yêu thích sự cô tịch và thanh thoát, trầm lặng để lắng nghe. Ước gì khoảng trời bao la trên đỉnh núi nâng con lên khỏi những nhỏ mọn hàng ngày. Và ước gì khi xuống núi, con thấy mình mạnh mẽ hơn để đón lấy những gai góc của đời con.
Thập giá ghi dấu ấn trên bất cứ ai dám sống thật sự ơn gọi Kitô hữu. Nhưng thập giá lại không phải là kết thúc của Kitô giáo. Kitô giáo kết thúc bằng sự sống và sự sống lại của Đức Giêsu. Tất cả nghịch lý nằm ở chỗ ai dám mất thì lại được, còn ai cố giữ cho được thì lại mất. Mà cái được và cái mất không như nhau. Cái mất chỉ là mạng sống tạm bợ ở đời này, còn cái được là sự sống vĩnh hằng ở đời sau (c. 35).
Không rõ tại sao Thầy Giêsu lại chọn lúc đi đường với các môn đệlên vùng cao phía bắc xứ Paléttin, gần chân núi Khécmôn,để thăm dò xem dân chúng nghĩ Thầy là ai.Quan trọng hơn, Thầy muốn biết các môn đệ nghĩ gì về Thầy:“Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?”
Đức Giêsu đã không chữa người mù khỏi ngay lập tức. Ngài phải chữa lần thứ hai anh mới thấy rõ hẳn. Đây là chuyện lạ, vì nơi các sách Tin Mừng, chẳng bao giờ có chuyện như thế. Đặc biệt nơi Tin Mừng Máccô, mọi sự đều xảy ra rất nhanh. Trong chương 1, có 8 từ lập tức (euthus) ở các câu 12, 18, 20, 23, 28, 29, 30, 42.
Vì con yêu mến Cha, vì lòng yêu mến thúc đẩy con phó dâng mình cho Cha, thúc đẩy con trao trọn bản thân về tay Cha, không so đo, với một lòng tin cậy vô biên, vì Cha là Cha của con