Nơi Tin Mừng Lu-ca, từ Chúa nhật này, bắt đầu giai đoạn mới trong đời Đức Giê-su. Cho đến đây, Người đã chỉ thi hành sứ vụ tại miền bắc. Trong mười chương tới, chúng ta sẽ thấy Người “lên Giê-ru-sa-lem”. Đây là một lộ trình mang tính thiêng liêng hơn là địa lý cụ thể (Lc 9,51; 13,22; 17,11).
Giới trẻ ngày nay xem ra thích mừng sinh nhật hơn mừng lễ bổn mạng.Ngày vui ấy thường đi với quà, tiệc mừng và những lời cầu chúc.Thật ra mừng sinh nhật có thể là một hành vi mang nhiều tính tôn giáo.Tôi nhớ đến ngày tôi được sinh ra,một sinh linh bé nhỏ chào đời,mang hình ảnh của Thiên Chúa, mang khuôn mặt của Đức Giêsu.Ngày ấy quan trọng và đáng nhớ ngay cả đối với chính Thiên Chúa.
Thời nào Hội Thánh cũng có những ngôn sứ giả.Họ mang dáng dấp là người của Chúa, người nói lời Chúa.Họ hấp dẫn quần chúng và có nhiều người chạy theo.Đức Giêsu dạy ta phải coi chừng họ (c. 15).Ngài dùng một hình ảnh quen thuộc để nói lên mối nguy cơ này.Các ngôn sứ giả đội lốt chiên tốt lành mà đến với dân Chúa.Nhưng thực chất họ là sói dữ tham mồi.Cái khó là nhận ra bộ mặt thật của họ để không bị đánh lừa.Không nhận ra họ là sói, chúng ta có thể dễ làm mồi cho họ.
Mỗi ngày chúng ta đưa ra biết bao nhận xét về người khác.Thầy cô phải nhận xét về học trò, cấp trên phải nhận xét về thuộc hạ.Việc lượng giá về từng cá nhân thường rất cần thiết và hữu ích.Trong đời sống tu trì, vẫn có chuyện anh em sửa lỗi cho nhau.Nói chung, sống thì phải đưa ra những phán đoán về người khác.Nhưng làm sao để phán đoán ấy không trở nên một xét đoán lệch lạc?Đức Giêsu dạy ta biết cách xét đoán qua bài Tin Mừng hôm nay.
Có lẽ chúng ta luôn phải khám phá rằng “bánh Thiên Chúa” đưa chúng ta đến với anh em, đến với “bánh loài người”… hoa màu ruộng đất và lao công con người ! Khi trao hiến Mình và Máu cho ta chỉ vì tình yêu, Đức Ki-tô mời gọi chúng ta cũng làm như vậy. Làm sao các thánh lễ của chúng ta lại là một cuộc chạy trốn trần thế ?
Kitô hữu không phải là người ngây thơ, sống không lo ngày mai. Kitô hữu là người biết lo liệu, lo toan cho cuộc sống của họ. Nhưng họ không căng thẳng vì phải bơ vơ lo một mình. Họ lo như một người con trưởng thành, cùng lo với Thiên Chúa Cha. Họ lo một cách thư thái nhẹ nhàng như loài chim buổi sớm đi tìm thức ăn. Kitô hữu nắm được chìa khóa của hạnh phúc, của no đủ và bình an. Đó là cứ tìm kiếm Thiên Chúa trước tiên, mọi sự khác sẽ được ban dư dật.
Cuộc sống con người ở đời thật mong manh và bấp bênh. Vì thế con người muốn tìm cho mình một cái gì chắc chắn. Của cải vật chất hứa hẹn cho con người một chỗ dựa an toàn. Càng có nhiều của cải thì càng vững : nhiều người đã thành thật tin như vậy nên đã suốt đời lo tích trữ một kho tàng trên trần gian.