ÁNH SÁNG TÌNH NGƯỜI SAU CƠN LŨ
Sau mỗi cơn bão lũ đi qua, cảnh vật hoang tàn và mất mát hiện lên như một vết thương chưa kịp lành: Những mái nhà đổ sập, những con đường bị cuốn trôi, những ruộng đồng loang lổ bùn đất… khiến cuộc sống như bị bóp nghẹt, tương lai mịt mờ chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Có những người chỉ trong một đêm đã mất tất cả, đứng nhìn nơi từng là mái ấm, nay chỉ còn một đống đổ nát.
Thế nhưng, thật lạ lùng, chính trong những khoảnh khắc tưởng như đen tối và tuyệt vọng nhất, một ánh sáng khác lại bừng lên – ánh sáng của tình người, của sự nâng đỡ âm thầm nhưng mạnh mẽ, của những tấm lòng chưa từng quen biết nhưng lại chung một nỗi đau và một niềm hy vọng.
Tuy cơn bão lũ có cuốn đi con người, tài sản, của cải, nhưng phía sau nó bật lên những giá trị đẹp đẽ nhất của con người Việt Nam: tinh thần “lá lành đùm lá rách”, “nhường cơm sẻ áo”, và sự hiệp thông giữa những con tim biết yêu thương, sẵn lòng chia sẻ.
Trong vô vàn hình ảnh xúc động, đọng lại trong tôi nhiều nhất là hình ảnh một cụ ông tật nguyền ngồi trên chiếc xe lăn cũ. Ông mang chiếc túi vải đựng vài tấm vé số, tất cả là tài sản giúp ông mưu sinh mỗi ngày. Đôi tay, đôi chân đều cụt, nhưng trái tim của ông bao la đủ rộng và đủ lớn để ôm ấp bao nỗi lòng đang quặn đau vì mất mát. Khi nghe tin lũ lụt đang tàn phá khắp nơi, ông lẳng lặng gom góp những gì mình có: vài thùng mì tôm, mấy hộp sữa và một triệu đồng. Số tiền ấy có thể là cả tuần, cả tháng sinh sống của ông. Vậy mà ông vẫn cho đi, một cách nhẹ nhàng, không cần ai biết ơn hay ghi nhận. Hình ảnh ấy, khiến nhiều người nhớ đến câu chuyện bà góa nghèo trong Tin mừng: dâng lên Chúa chỉ hai đồng tiền nhỏ, nhưng là tất cả những gì bà có để sống. Tấm lòng của cụ ông cũng vậy, một sự cho đi trọn vẹn, một tình yêu vô vị lợi phản chiếu vẻ đẹp của lòng nhân ái và sự hy sinh.
Không chỉ riêng cụ ông, nhiều vùng miền vừa oằn mình chống chọi thiên tai cũng lập tức đứng dậy để giúp nơi khác. Người dân Huế hay Quảng Nam Đà Nẵng… dù nhà cửa chưa dọn xong, ruộng đồng còn ngổn ngang, vẫn chung sức kêu gọi quyên góp cho đồng bào bị lũ. Người góp ít, kẻ góp nhiều; người này gửi bao gạo, người kia gửi thùng mì; có người vật chất không có gì, chỉ góp một lời cầu nguyện cũng đã tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho anh chị em đang tuyệt vọng.
Và còn biết bao tấm lòng âm thầm khác: như những Dòng tu, những Giáo xứ, các nhà Chùa, các tổ chức xã hội,… hay cả những người trẻ tình nguyện lội bùn, đi vào từng xóm nhỏ để trao tận tay từng phần quà; những người mẹ nấu từng nồi cơm cho đoàn cứu trợ; những bàn tay đưa nhau qua đoạn đường sạt lở… Mỗi nghĩa cử, dù nhỏ bé, đều làm ấm lên một vùng đất đang lạnh ngắt vì nước lũ.
Đó là minh chứng rõ ràng rằng trong đau thương, tình người luôn là điều còn lại. Không ai muốn thấy anh chị em mình khổ đau. Không ai muốn đứng yên khi đồng bào mình kêu cứu. Và chính khi chúng ta chung tay, nỗi đau được san sẻ, hy vọng được thắp lên.
Cơn bão lũ đã đi qua, nhưng nó để lại cho chúng ta một bài học thấm thía: tài sản có thể mất, nhưng tình người thì không bao giờ chìm trong dòng nước lũ. Những nghĩa cử yêu thương trong biến cố vừa qua như thắp lên một ngọn lửa ấm, giúp mỗi người nhận ra giá trị của sự sẻ chia và sức mạnh của tình liên đới.
Nhờ những vòng tay giang rộng, những người bị tổn thương có thêm nghị lực để đứng dậy, có thêm niềm tin để bắt đầu lại từ đây. Và nhờ những tấm lòng biết yêu thương, chúng ta hiểu rằng trên hành trình cuộc đời, dù có đi qua bão tố, vẫn luôn có ánh sáng của sự thiện lương soi đường dẫn lối.
Ước gì mỗi biến cố xảy đến không chỉ làm ta day dứt về sự mong manh của kiếp người, mà còn giúp ta biết trân trọng hơn từng giây phút sống, biết yêu thương nhiều hơn, trao ban quảng đại hơn, để tình người luôn tỏa sáng như chiếc cầu nối đưa chúng ta đến gần nhau hơn trong mọi hoàn cảnh.