Vâng Phục và Khiêm Nhường

Chủ nhật - 22/12/2024 20:15 21 0
 

VÂNG PHỤC VÀ KHIÊM NHƯỜNG

Câu chuyện đặt tên cho đứa trẻ Gioan trong Tin Mừng Luca hôm nay không chỉ đơn giản là một sự kiện trong gia đình ông bà Dacaria và Êlisabét, mà còn là một dấu chỉ quan trọng về cách Thiên Chúa hành động trong lịch sử cứu độ của loài người. Sự ngạc nhiên của những người chứng kiến khi họ thấy ông Dacaria và bà Êlisabét không đặt tên cho con theo truyền thống trong dòng họ, mà lại chọn tên Gioan, một cái tên không quen thuộc, là một dấu hiệu rõ ràng của sự can thiệp đặc biệt của Thiên Chúa. Họ ngạc nhiên và kính sợ khi thấy ông Dacaria đột nhiên nói được trở lại sau khi đã câm lặng suốt một thời gian dài. Và tất cả những điều này khiến cho người ta nhận ra rằng "đứa trẻ này có Thiên Chúa ở cùng" (Lc 1,66).

Trong Tin Mừng Luca, khi người ta đối diện với những việc Thiên Chúa thực hiện, họ không thể không ngạc nhiên, kính sợ và ca tụng Ngài. Lời ca tụng Thiên Chúa là sự phản ánh tự nhiên khi chúng ta nhận ra những công trình kỳ diệu của Ngài trong cuộc sống. Đó là sự ngạc nhiên, sự kính trọng trước quyền năng và sự kỳ diệu của Thiên Chúa, là những dấu hiệu của Ngài trong thế gian. Qua câu chuyện này, chúng ta được mời gọi để nhận ra rằng, khi làm việc trong tên của Thiên Chúa, chúng ta phải khiêm tốn và lùi lại phía sau, để Thiên Chúa là Đấng duy nhất được tôn vinh và ca tụng.

Điều này rất quan trọng đối với mỗi người trong công việc tông đồ và mục vụ. Trong cuộc sống, chúng ta có thể làm được nhiều việc đáng ngạc nhiên, nhiều việc có vẻ rất thành công và mang lại lợi ích cho cộng đoàn, nhưng nếu những việc đó không dẫn người ta đến với Thiên Chúa, không làm cho người ta nhìn thấy Thiên Chúa, thì đó không phải là việc của Thiên Chúa. Thật dễ dàng để chúng ta lấn vào vị trí của Thiên Chúa, muốn nổi bật, muốn được người khác nhìn nhận và khen ngợi. Nhưng khi chúng ta làm như vậy, chúng ta chỉ khiến cho mình trở thành trung tâm, và Thiên Chúa không còn là Đấng thực hiện những công việc vĩ đại trong cuộc sống của chúng ta. Điều quan trọng là chúng ta phải biết “lùi lại” phía sau, để cho Thiên Chúa hành động qua chúng ta, để người ta thấy Thiên Chúa trong những việc chúng ta làm, chứ không phải là thấy chúng ta.

Đôi khi trong công việc tông đồ, chúng ta dễ dàng rơi vào cạm bẫy của sự tự kiêu, khi chúng ta nghĩ rằng mình là người thực hiện tất cả. Chúng ta có thể làm được những việc đáng ngạc nhiên, nhưng nếu chúng ta làm việc mà không có sự giúp đỡ của Thiên Chúa, nếu chúng ta không đặt mình trong sự khiêm nhường và tín thác vào Ngài, thì những công việc đó không mang lại trái ngọt đích thực. Thiên Chúa là Đấng ban ơn, là Đấng thực hiện công trình cứu độ, và nếu chúng ta làm việc mà không có sự cộng tác của Ngài, thì công việc đó sẽ chỉ là những nỗ lực vô ích.

Vì vậy, trong cuộc sống và trong công việc mục vụ, chúng ta cần luôn nhớ rằng chúng ta chỉ là những công cụ trong tay Thiên Chúa, và công việc chúng ta làm không phải để làm nổi bật bản thân mình, mà là để tôn vinh Ngài. Câu chuyện đặt tên cho Gioan cho chúng ta một bài học quan trọng về sự khiêm nhường và sự vâng phục ý Thiên Chúa. Ông Dacaria và bà Êlisabét không theo ý riêng của mình, không làm theo truyền thống, mà đã vâng phục ý muốn của Thiên Chúa và đặt tên cho con là Gioan, như Thiên Chúa đã chỉ định. Đây là một sự vâng phục hoàn toàn, không chỉ trong hành động mà còn trong sự tín thác và lắng nghe ý Chúa.

Chúng ta có thể học được rất nhiều từ sự vâng phục của ông Dacaria và bà Êlisabét. Không phải lúc nào chúng ta cũng có thể hiểu rõ kế hoạch của Thiên Chúa, nhưng điều quan trọng là chúng ta phải tin tưởng và vâng phục. Đôi khi Thiên Chúa yêu cầu chúng ta làm những điều vượt qua sự hiểu biết của chúng ta, nhưng nếu chúng ta có lòng khiêm nhường và tín thác vào Ngài, Ngài sẽ dẫn dắt chúng ta theo con đường đúng đắn.

Câu chuyện hôm nay cũng mời gọi chúng ta suy nghĩ về công việc của Thiên Chúa trong cuộc sống của chúng ta. Chúng ta có thể làm nhiều việc tốt, có thể có những thành tựu lớn lao trong cuộc sống, nhưng điều quan trọng là làm sao để mọi công việc đó dẫn dắt chúng ta và những người xung quanh đến với Thiên Chúa, để họ có thể nhận ra sự hiện diện và quyền năng của Thiên Chúa trong cuộc đời mình. Khi chúng ta làm việc trong tên của Thiên Chúa, chúng ta phải biết rằng công việc đó không phải để vinh danh bản thân mà là để vinh danh Thiên Chúa, Đấng là nguồn mọi sự tốt lành và là mục đích cuối cùng của mọi công việc.

Khi ông Dacaria cất tiếng ca tụng Thiên Chúa, ông không chỉ ca tụng vì những gì Thiên Chúa đã làm cho gia đình ông mà còn vì Thiên Chúa đang thực hiện lời hứa cứu độ cho toàn dân. Cùng với ông, chúng ta cũng được mời gọi để ca tụng Thiên Chúa vì những điều Ngài đã và đang làm trong cuộc sống của chúng ta. Cảm nhận được sự hiện diện và quyền năng của Thiên Chúa, chúng ta không thể không ca ngợi Ngài, vì Ngài là Đấng ban sự sống, Đấng cứu độ, và là Đấng luôn trung tín thực hiện lời hứa của Ngài.

Cuối cùng, bài học mà chúng ta nhận được từ câu chuyện hôm nay là bài học về sự vâng phục và khiêm nhường. Chúng ta không làm việc vì bản thân mình, mà vì Thiên Chúa. Chúng ta không muốn mình nổi bật, mà muốn Thiên Chúa được vinh danh qua mọi công việc chúng ta làm. Đó là ý nghĩa sâu xa của công việc tông đồ, của cuộc sống Kitô hữu, khi chúng ta đặt Thiên Chúa lên trên hết và sống cuộc đời mình để làm sáng danh Ngài trong mọi hành động.


 

Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Tuyển tập Mục Đồng
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây