Chút tâm tình sau chuyến đi

Thứ bảy - 27/12/2025 08:03 6 0
 
CHÚT TÂM TÌNH SAU CHUYẾN ĐI
 
Giữa những ngày mưa bão dồn dập trên quê hương Phú Yên, khi nước lũ cuộn trào, khiến nhiều mái nhà chìm sâu trong biển nước và biết bao gia đình rơi vào cảnh thiếu thốn, tang thương, lòng tôi không lúc nào nguôi nỗi lo cho cha mẹ, cho bà con lối xóm. Ở xa quê, điều làm tôi nặng lòng nhất không phải là những vất vả của sứ vụ, nhưng là cảm giác bất lực khi nghe tin quê nhà gặp nạn, cha mẹ phải đối diện với hiểm nguy, còn mình thì ở quá xa để có thể làm được điều gì đó cụ thể.

Chính trong những ngày ấy, lời Chúa trong sách Diễm Ca lại vang lên rất khẽ nhưng rất sâu trong lòng tôi: “Nước lũ không dập tắt nổi tình yêu, sóng cồn không thể nào vùi lấp…” (Dc 8,7). Tôi chợt nhận ra: dù nước có thể cuốn trôi nhà cửa, chia cắt đường đi, nhưng tình yêu – nhất là tình yêu được nuôi dưỡng bằng lòng quảng đại – luôn tìm được con đường riêng của nó để chạm đến con người.

Tôi tạ ơn Chúa vì giữa khung cảnh tưởng chừng chỉ toàn mất mát và đau thương, Người vẫn âm thầm gieo vào đời những dấu chỉ của hy vọng. Gia đình tôi được gìn giữ an toàn giữa dòng nước dữ. Và tôi được chứng kiến những tấm lòng rất cụ thể, rất người, rất đẹp – những con người mà Chúa đã đặt vào hành trình đời tôi như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.

Khi được phép trở về thăm quê giữa mùa bão lũ, tôi thực sự xúc động trước sự quan tâm và hỗ trợ của gia đình chú Hạnh – Sài Gòn. Điều chạm đến lòng tôi không chỉ là những phần quà, mà là cách gia đình chú cho đi: rất tinh tế và đầy cảm thông.

Từng chiếc mùng được chuẩn bị sẵn dây để bà con có thể treo lên ngay. Bánh mì sandwich đi kèm với chà bông, chả để người nhận có thể dùng liền trong cảnh thiếu thốn. Gian bếp đỏ lửa từ sớm để đun nước sôi, đổ đầy vào từng chiếc can – thứ quý giá vô cùng giữa vùng lũ lạnh lẽo và khan hiếm nước sạch. Quần áo, gối mền được giặt thơm, xếp gọn gàng. Mỗi phần quà không chỉ “đủ”, mà còn được chuẩn bị như thể dành cho chính người thân của mình.

Những điều nhỏ bé ấy làm tôi nghẹn ngào. Bởi đó không chỉ là trao tặng vật chất, mà là trao đi cả một tấm lòng. Một cách yêu thương rất âm thầm, nhưng chạm rất sâu.

Khi lặng nhìn cách gia đình chú Hạnh cho đi, tôi nhận ra Chúa đang dạy chính tôi một bài học – không ồn ào, không lời giảng, nhưng rất thật. Tôi, một nữ tu Mến Thánh Giá Qui Nhơn, người được mời gọi sống yêu thương và phục vụ mỗi ngày, vẫn còn phải học rất nhiều nơi những con người bình dị mà quảng đại này.

Gia đình Chú đã sống Tin Mừng bằng chính đời sống thường ngày: cho đi đúng điều người khác cần, cho đi với sự thấu hiểu, chuẩn bị mọi thứ bằng cả trái tim, và làm tất cả trong âm thầm, không tìm kiếm một lời ghi nhận.

Nhìn lại chính mình, tôi tự hỏi: tôi đã phục vụ với trái tim đến mức nào? Tôi đã thực sự đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hay đôi khi chỉ làm cho xong bổn phận? Những câu hỏi ấy không làm tôi nặng nề, nhưng giúp tôi trở về sâu hơn với căn tính của đời tu: yêu như Chúa Giêsu – yêu trong âm thầm, hy sinh và trọn vẹn.

Hôm nay, khi viết lại những dòng này, lòng tôi vẫn còn nguyên cảm giác ấm áp của tình người giữa hoạn nạn. Tôi tin rằng tình yêu – khi được sống thật – sẽ luôn là một phép mầu giữa đời thường. Nước lũ có thể dâng cao, nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa yêu thương mà Thiên Chúa đã thắp lên trong lòng con người.
Tôi thầm dâng lời tạ ơn Chúa về tất cả và xin cho chính đời tu của tôi được biến đổi mỗi ngày nhờ những bài học yêu thương rất đơn sơ nhưng rất thật này.

 



 

Tác giả bài viết: Tín Trung

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Tuyển tập Mục Đồng
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây