Thích sống ảo như cô bạn hay sống và bằng lòng với những gì mình có là tự do lựa chọn của mỗi người. Vui và tiếc thay khi đã hơn một lần người đó đã thốt lên : "Cuộc sống thật đầy cay đắng nên tìm về lối sống ảo cho cảm thấy vui".
Nhìn lại đời sống, thời gian ăn chơi nhậu nhẹt, phim ảnh, karaoke, game, shopping mất bao nhiêu quỹ thời gian ? Thế nhưng với Thánh Lễ thì phải tính toán từng giờ. Có người tính đến độ phải dự Thánh Lễ ở nhà thờ nào đó vì nghe đồn Lễ ở đó nhanh dẫu ràng thời gian từ nhà mình đến nhà thờ đó hao tốn hơn là tham dự Thánh Lễ ở giáo xứ.
Khi chúng ta yêu ai, chúng ta dễ làm theo lời của người đó lắm ! Cũng thế, ta vẫn mở miệng ta yêu Chúa nhưng rồi trong ngày sống của ta, ta có hành động theo kiểu Chúa bảo thế với ta như Nương bảo thế với Hoàng không ? Chắc có lẽ chỉ mình ta mới có lời giải đáp về tình yêu mà Chúa dành cho ta và ta dành cho Chúa. Những ước mong khi ta nói ta yêu Chúa thì cũng hãy nói với Chúa như Hoàng nói về Nương rằng là "Chúa bảo thế !"
Với Chúa ! Có khi ta cũng là quan tham đó chứ ! Chúa dành cũng như ban cho ta sức khỏe, thời gian, năng lực, tiền tài và địa vị nhưng thử hỏi ta dành cho Chúa bao nhiêu ngân quỹ thời gian cũng như những gì ta có cho Chúa. Đi Lễ thì bảo chán, cầu nguyện thì bảo không có thời gian, chia sẻ cho người nghèo thì than thân trách phận. Vậy đó, với Chúa mà ta còn tính toán cũng như tham lam giành tất tần tật cho ta vậy thì ta có phải là quan tham trước mặt Chúa hay không ?
Thương một cái là cái nghèo, cái khổ và cái thiếu thốn nó cứ như ôm chầm lấy con người ở nơi đây. Và dường như có điều lạ là họ quen quá với cái nghèo và cái khó ở nơi đây để rồi họ cảm thấy bình thường như đã có và cuộc sống như chả có gì làm phiền họ dù họ được trao ban cho những thứ thua cả cái bình thường.
Chiều hôm nay, không phải mình tôi mà chắc có lẽ nhiều người khác nữa lặng đi khi nghe tin bác sĩ Andre Lương Lễ Hoàng về nhà Cha sau thời gian đối chọi với con virus quái ác. Lại thêm một bác sĩ Công Giáo có nhiều đóng góp cho Xã Hội và Giáo Hội. Trước bác sĩ Andre, nhiều người đã ngậm ngùi chia tay nhà giáo Công Giáo Antôn Trần Đình Dũng.
Nhìn những nấm mộ ở nghĩa trang, nhìn những chiếc hủ cốt tại phòng Chờ Phục Sinh ... ta thấy được điều gì ? Xin thưa ta thấy được dúm tro tàn hay bộ xương khô của những người nằm đó. Và thử hỏi, cuối đời họ mang theo được gì khi đến trước mộ phần.
Đời tu cũng vậy thôi ! Nếu Chúa có ở trong tâm hồn của tu sĩ linh mục thật sự thì sẽ chẳng có xảy ra những câu chuyện đáng tiếc, những câu chuyện sống chết với nhau.
“Lúc khởi đầu công trình tạo dựng, Thiên Chúa đã làm nên con người có nam có nữ; vì thế, người đàn ông sẽ lìa cha mẹ mà gắn bó với vợ mình, và cả hai sẽ thành một xương một thịt. Như vậy, họ không còn là hai, nhưng chỉ là một xương một thịt. Vậy, sự gì Thiên Chúa đã phối hợp, loài người không được phân ly" (Mc 10, 6-9).
123 ngày qua với biết bao nhiêu tâm trạng. Có lẽ âu lo, buồn chán và không còn ý lực sống ủ ấp trong tâm của biết bao người. Trong thời gian đó, lòng bảo lòng, người bảo người chung chia chút gì đó cho anh chị em rơi vào cảnh khó. Mà chẳng lẽ cứ ngồi đó để "chờ sung rụng" sao ?