Đối với người Công giáo, Tháng 10 – Tháng Mân Côi không chỉ là một truyền thống sùng kính Đức Mẹ đơn thuần, mà còn là lời mời gọi chiêm ngắm toàn bộ mầu nhiệm cứu độ và cầm lấy một vũ khí tinh thần để chiến đấu cho hòa bình và hiệp nhất trong một thế giới đầy thương tổn.
Thánh giá là vinh quang của Chúa. Thánh giá là chén đắng Người khát khao. Thánh giá là khúc ca của tình yêu đến tận cùng. Và cũng chính thánh giá ấy nâng tôi lên cao cùng với Người. Bởi như lời Người đã hứa: “Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi” (Ga 12,32).
“Tự do”: “tự” là từ, “do” là nguyên do, khi nào ta ý thức rằng: ta từ “NGUYÊN DO” viết hoa, là chính CHÚA mà đến, thì, khi đó, ta được “tự do”; khi nào ta ý thức rằng: ta không thể tự mình mà có, không thể tự mình làm được bất cứ điều gì tốt đẹp cả, nếu như, những điều đó không đến từ Chúa, thì, khi đó, ta được “tự do”.
Cuộc đời của ta chỉ thật sự bình an hạnh phúc, khi ta luôn biết quy hướng về Chúa, và chỉ tìm kiếm một mình Chúa mà thôi. Nếu ta tìm Chúa, thì, mọi hoàn cảnh xảy đến, đều là cơ hội, để ta gặp thấy Người. Nếu ta tìm mình, thì, bất cứ điều gì xảy đến, cũng đều là cản trở, khiến ta không thể gặp được Chúa, kể cả, đó là những việc thiêng liêng, đạo đức.
Ngôn ngữ đầu tiên mà Thiên Chúa dùng là ngôn ngữ của tạo vật và của sự vươn lên. Câu chuyện bắt đầu bằng việc Chúa Giê-su “đem các ông… lên núi”. Ngọn núi tự nó đã là một thông điệp. Trong một thế giới phẳng của những lo toan đời thường, ngọn núi mời gọi một sự vượt thoát, một sự nỗ lực để vươn lên trên những gì là tầm thường, để tìm đến một không gian cao hơn, khoáng đạt hơn, gần với trời hơn.
Ước gì qua gương sáng của các thánh Mác-ta, Ma-ri-a và La-da-rô, mỗi người chúng ta biết tìm thấy sự cân bằng thánh thiện trong cuộc đời mình. Để chúng ta không chỉ là những Mác-ta tất bật với những lo toan trần thế mà quên đi sự hiện diện của Đấng Tối Cao. Cũng không phải là những Ma-ri-a chỉ biết thụ động chiêm niệm mà bỏ bê bổn phận phục vụ.
Những bước chân không tên của người lao công đã để lại trong tôi một dấu ấn không thể phai mờ. Họ đã trở thành những người thầy không bục giảng, dạy tôi bài học về giá trị của sự khiêm nhường và phục vụ. Họ thách thức tôi nhìn lại cách sống của mình, cách tôi làm việc, cách tôi đối xử với người khác và với thế giới xung quanh.
Để sám hối, trước hết chúng ta cần nhận ra những ân sủng mà chúng ta đã nhận được. Làm sao tôi có thể thấy được những phép lạ Chúa làm cho tôi mỗi ngày? Có những phép lạ xảy ra đều đặn và bình thường đến nỗi chúng ta không nhận ra. Hơi thở, sự sống, ánh nắng mỗi buổi sáng, giọt mưa làm tươi mát đất đai, một ngày làm việc bình an, một bữa ăn no đủ – tất cả đều là những phép lạ của sự sống, của tình yêu quan phòng của Thiên Chúa.
Bình an của Chúa không phải là sự vắng bóng của vấn đề, mà là sự hiện diện của Thiên Chúa giữa mọi vấn đề. Nó là một trạng thái của tâm hồn khi chúng ta tin tưởng tuyệt đối vào sự quan phòng của Ngài, khi chúng ta sống bác ái, quên mình vì người khác.