Trong vô vàn hình ảnh xúc động, đọng lại trong tôi nhiều nhất là hình ảnh một cụ ông tật nguyền ngồi trên chiếc xe lăn cũ. Ông mang chiếc túi vải đựng vài tấm vé số, tất cả là tài sản giúp ông mưu sinh mỗi ngày. Đôi tay, đôi chân đều cụt, nhưng trái tim của ông bao la, đủ rộng và đủ lớn để ôm ấp bao nỗi lòng đang quặn đau vì mất mát. Khi nghe tin lũ lụt đang tàn phá khắp nơi, ông lẳng lặng gom góp những gì mình có: vài thùng mì tôm, mấy hộp sữa và một triệu đồng. Số tiền ấy có thể là cả tuần, cả tháng sinh sống của ông. Vậy mà ông vẫn cho đi, một cách nhẹ nhàng, không cần ai biết ơn hay ghi nhận. Hình ảnh ấy, khiến nhiều người nhớ đến câu chuyện bà góa nghèo trong Tin mừng: dâng lên Chúa chỉ hai đồng tiền nhỏ, nhưng là tất cả những gì bà có để sống. Tấm lòng của cụ ông cũng vậy, một sự cho đi trọn vẹn, một tình yêu vô vị lợi phản chiếu vẻ đẹp của lòng nhân ái và sự hy sinh.