Đời người ngắn lắm, cười nhiều một chút

Thứ bảy - 22/11/2025 19:57 6 0

 
ĐỜI NGƯỜI NGẮN LẮM, CƯỜI NHIỀU MỘT CHÚT

Đời người thật ra ngắn lắm, ngắn đến mức nhiều khi ta cứ ngỡ mình còn trẻ dại, còn cả một bầu trời thời gian phía trước để phung phí, để chần chừ, thì ngoảnh đi ngoảnh lại, mái đầu đã điểm sương và những cơ hội đã trôi tuột qua kẽ tay tự bao giờ. Thời gian là một dòng chảy tàn nhẫn không bao giờ biết đợi chờ, nó cuốn phăng đi tuổi trẻ, cuốn đi sức lực và cả những mộng mơ chưa kịp thành hình. Giữa guồng quay hối hả của cơm áo gạo tiền, giữa những bộn bề lo toan chồng chất, chúng ta thường mải miết chạy theo những đích đến xa vời mà quên mất rằng mình chỉ được sống một lần duy nhất. Từng khoảnh khắc trôi qua là vĩnh viễn không thể lấy lại, từng lời nói thốt ra không thể thu hồi, và từng nỗi buồn ta ôm giữ trong lòng chính là một sự lãng phí xa xỉ nhất đối với quỹ thời gian hạn hẹp của kiếp nhân sinh. Bởi vậy, trong cuộc hành trình hữu hạn này, cười nhiều một chút cũng chẳng thiệt thòi gì, thậm chí đó còn là cách khôn ngoan nhất để ta "lãi" được niềm vui, thay vì để tâm hồn mình bị lấn chiếm bởi những u sầu vụn vặt.

Buồn thì ai mà chẳng có, nỗi niềm thì ai mà chẳng mang. Cuộc đời này vốn dĩ không phải là một con đường trải đầy hoa hồng, mà là sự đan xen giữa những ngày nắng đẹp và những ngày bão giông. Nhưng nếu ta cứ giữ khư khư mọi nỗi buồn, cứ ôm đồm tất cả những tổn thương hay uất ức vào lòng, thì ta chỉ tự biến mình thành một nhà kho cũ kỹ chứa đầy những món đồ hư hỏng, bụi bặm và mỏi mệt. Có những điều không đáng để bận tâm, có những chuyện không cần thiết phải phân bua, và có những lời nói của người khác vốn dĩ chẳng thuộc về trách nhiệm cảm xúc của ta. Việc họ nghĩ gì là quyền của họ, còn việc ta sống ra sao là quyền của ta. Hãy tập buông những điều nặng nề để nhẹ lòng mà bước tiếp. Sự buông bỏ ở đây không phải là chối bỏ trách nhiệm hay trốn tránh thực tại, mà là sự thông tuệ để nhận ra đâu là hòn đá cần vứt đi để chiếc ba lô trên vai mình nhẹ bớt. Suy nghĩ ít lại để tâm trí bớt chật chội, bớt những toan tính so đo. Lo lắng ít thôi, để lòng được bình yên, bởi 90% những điều ta lo sợ thường sẽ không bao giờ xảy ra, hoặc nếu nó xảy ra, thì sự lo lắng trước đó cũng chẳng giúp ích được gì ngoài việc bào mòn sức lực của ta ở hiện tại. Cuộc đời vốn dĩ đã đủ phức tạp với những biến số khôn lường, ta đừng tự tay làm nó rối thêm bằng những nút thắt của sự đa đoan vô ích.

Thật ra, sống thoải mái là một nghệ thuật, và người nghệ sĩ chính là bản thân mỗi chúng ta. Sống thoải mái không có nghĩa là phớt lờ tất cả, sống vô trách nhiệm hay hời hợt, mà là biết chọn lọc những gì xứng đáng để giữ lại trong tim và những gì nên để gió cuốn đi. Một nụ cười đôi khi không thể ngay lập tức giải quyết được những khó khăn về tài chính, không thể hàn gắn ngay một mối quan hệ đã rạn nứt, nhưng nó có sức mạnh thay đổi tâm thế của người trong cuộc. Khi ta mỉm cười, ta gửi đi một tín hiệu cho não bộ và cho cả vũ trụ rằng: "Tôi ổn, và tôi đủ bản lĩnh để đi qua chuyện này". Khi ta chọn cách nhìn mọi chuyện bằng ánh mắt bao dung và nhẹ nhàng, cuộc đời dường như cũng sẽ đáp lại ta bằng sự dịu dàng tương ứng. Ngược lại, nếu ta nhìn đời bằng đôi mắt hằn học, soi mói, thì đi đến đâu ta cũng chỉ thấy những gai góc và bất công. Thái độ sống quyết định chất lượng sống nhiều hơn là hoàn cảnh sống. Vui vẻ lên một chút, không phải vì cuộc đời lúc nào cũng suôn sẻ, mà vì ta hiểu rằng sự ủ ê, rầu rĩ chẳng giải quyết được vấn đề gì, nó chỉ khiến ta thêm kiệt quệ và khiến những người xung quanh cũng cảm thấy nặng nề lây.

Chúng ta thường lầm tưởng hạnh phúc là một cái đích đến nào đó xa xôi lắm, phải là khi ta có nhà lầu xe hơi, phải là khi ta đứng trên đỉnh cao danh vọng. Nhưng thực tế, hạnh phúc thật ra không ở đâu xa, nó lẩn khuất ngay trong những điều bình dị, nằm trong cách ta đối đãi với chính mình và trân trọng những gì đang diễn ra quanh ta mỗi ngày. Hạnh phúc là sáng sớm mai thức dậy thấy mình còn khỏe mạnh, là bữa cơm chiều giản dị bên người thân, là một tách trà ấm trong ngày mưa lạnh, hay đơn giản chỉ là cảm giác an yên khi ngắm nhìn một nhành hoa nở. Thoải mái hơn một chút, vì những nỗi sợ hãi to lớn mà ta thường tưởng tượng ra đôi khi chỉ là những con ngáo ộp tồn tại trong suy nghĩ, chúng không có thật và không có quyền lực sát thương nếu ta không cho phép. Đừng để bản thân bị giam cầm trong ngục tù của những định kiến hay sự kỳ vọng của người khác. Hãy sống cuộc đời của chính mình, một cuộc đời mà ở đó, ta được phép sai lầm, được phép yếu đuối, nhưng sau tất cả, ta vẫn biết cách tự vực mình dậy và mỉm cười bước tiếp.

Đời người ngắn lắm, ngắn như một cái chớp mắt của vũ trụ bao la. Đừng để cuốn hồi ký của đời mình chỉ toàn là những chương viết về sự tiếc nuối, than vãn và trách móc. Hãy sống sao để mỗi buổi sáng thức dậy, ta thấy lòng mình nhẹ tênh như mây trời, sẵn sàng đón nhận ngày mới với một trái tim rộng mở. Hãy mỉm cười dù đôi lúc chẳng cần lý do cụ thể nào cả, cười chỉ vì ta còn được sống, được hít thở bầu không khí này. Hãy biết dừng lại khi đôi chân đã mỏi, biết tự vỗ về, an ủi bản thân khi lạc lối giữa những ngã rẽ cuộc đời. Đừng quá khắt khe với chính mình, bởi trong sâu thẳm, ai cũng là một đứa trẻ cần được yêu thương và tha thứ. Chúng ta thường dễ dàng tha thứ cho người khác nhưng lại dằn vặt chính mình vì những lỗi lầm quá khứ. Hãy nhớ rằng, quá khứ đã qua, tương lai chưa tới, chỉ có hiện tại là món quà thực sự.

Vì cuối cùng, khi đi đến cuối con đường, điều quan trọng nhất không phải là ta đã tích lũy được bao nhiêu tài sản, chiến thắng bao nhiêu đối thủ hay đạt được bao nhiêu danh hiệu. Điều quan trọng nhất, cốt lõi nhất, là ta cảm thấy bình yên đến mức nào khi đặt đầu xuống gối vào mỗi tối. Giấc ngủ ngon không đến từ chiếc giường đắt tiền, mà đến từ một tâm hồn không vướng bận, không toan tính hại người, không hổ thẹn với lương tâm. Đó là thước đo chuẩn xác nhất cho một cuộc đời thành công. Một người giàu có mà đêm đêm trằn trọc lo âu thì chẳng thể bằng một người sống đạm bạc mà tâm hồn thảnh thơi, tự tại. Sự an yên trong tâm hồn chính là tài sản quý giá nhất mà không tiền bạc nào mua được.

Vậy nên, hãy khắc cốt ghi tâm: Cười nhiều một chút, buồn ít thôi, nghĩ nhẹ lại và sống một đời thong dong. Không phải vì cuộc đời bỗng dưng dễ dàng hơn, những thử thách vẫn sẽ còn đó, những khó khăn vẫn sẽ xuất hiện như một lẽ tất yếu của quy luật sinh tồn. Nhưng khi tâm thế ta thay đổi, thế giới quan ta thay đổi. Ta cười nhiều hơn để nạp năng lượng tích cực, ta buồn ít đi để chừa chỗ cho niềm vui, ta nghĩ nhẹ lại để đầu óc thanh thản. Ta chọn sống thong dong không phải là lười biếng, mà là biết đủ, biết dừng, biết trân trọng những giá trị tinh thần. Ta làm tất cả những điều đó vì bản thân ta xứng đáng. Xứng đáng được hạnh phúc, xứng đáng được yêu thương và xứng đáng với sự an yên mà mình luôn mải miết đi tìm giữa chốn nhân gian ồn ã này. Hãy để nụ cười là trang sức lấp lánh nhất, và sự bình yên là ngôi nhà vững chãi nhất che chở cho tâm hồn ta đi qua mọi bão giông của kiếp người ngắn ngủi.

 
 

Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Tuyển tập Mục Đồng
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây