MÙI VỊ CỦA TÌNH YÊU
Gioan Tẩy Giả sai các môn đệ đến hỏi Chúa Giêsu: “Thầy có phải là Đấng phải đến chăng, hay chúng tôi còn phải đợi Đấng nào khác?” (Mt 11,3). Câu hỏi ấy không chỉ vang lên trong lịch sử, nhưng còn âm thầm trở lại trong hành trình đức tin của tôi hôm nay.
Tôi không được thấy Đức Giêsu bằng đôi mắt phàm, nhưng gặp Ngài qua Tin mừng và cách riêng trong Thánh Thể. Tình yêu của Ngài đến với tôi không bắt đầu bằng điều gì lớn lao, nhưng bằng một tấm bánh nhỏ. Ngày tôi rước lễ lần đầu, Chúa đã chọn ở lại trong thân phận mong manh nhất, Ngài bước vào đời tôi như một Đấng tự hạ. Từ giây phút ấy, tôi nhận ra: đời mình không còn thuộc trọn về mình, nhưng được đặt trong nhịp bẻ ra, trao ban và ở lại của Thánh Thể. Hành trình đức tin của tôi là hành trình cảm nếm mùi vị tình yêu ấy.
Từ ngày rước lễ lần đầu – vị ngọt.
Tôi không nhớ rõ ngày rước lễ đầu đời, nhưng rất nhớ cảm giác: một miếng bánh nhỏ, trắng, mỏng, đặt nhẹ trên đôi môi non nớt. Không mùi, không vị, nhưng lại mang vị ngọt. Ngọt vì được yêu, được tha thứ, được ở trong Chúa. Tình yêu lúc ấy đơn sơ: đi lễ, đọc kinh, tránh tội vì sợ làm Chúa buồn. Đó là thứ tình yêu chưa biết chất vấn, chưa biết giá phải trả, vì chưa chạm đến thập giá.
Khi tôi 20 tuổi – vị chua và cay.
Lớn lên, tôi bắt đầu nếm vị chua của nghi ngờ và vị cay của khát vọng. Tôi hỏi Chúa nhiều hơn, nhưng nghe ít hơn. Thánh Thể không còn là cảm xúc an ủi, nhưng là lời mời gọi bẻ chính mình ra. Khi bước vào đời dâng hiến, tôi nếm vị chua của thanh luyện và vị cay của từ bỏ. Có những ngày cầu nguyện khô khan, những Thánh lễ nặng trĩu, những chọn lựa buộc tôi chết đi cho ước mơ và ý riêng. Chính trong vị chua cay ấy, tôi học điều căn bản của đời tu: yêu không phải để cảm, mà để hiến thân và ở lại.
Ở tuổi trung niên – vị mặn và đắng.
Khi bước đến tuổi 40, tôi không còn hỏi: “Chúa có yêu con không?” nhưng hỏi: “Chúa muốn con ở đâu trong thập giá này?”. Đời sống mang đến vị mặn của nước mắt và vị đắng của mất mát. Thánh Thể lúc này không còn “ngon”, nhưng đủ. Không làm tôi vui, nhưng giữ tôi đứng vững. Chúa không cất đi thập giá, nhưng ở lại trong đó. Có những hy sinh không tên, những giới hạn phải chấp nhận như định mệnh. Tôi yêu Chúa không bằng lời nói, nhưng bằng sự trung thành: ở lại trong ơn gọi, trong cộng đoàn, trong những ngày rất bình thường nhưng nặng trĩu thập giá.
Tuổi xế chiều – vị nhạt của hiệp thông.
Tôi đang đến tuổi xế chiều, tôi nghĩ tình yêu lúc này là nhạt, nhạt như bánh không men, nhưng sâu như biển lặng. Không còn đòi hỏi cảm xúc, không cần hiểu, chỉ cần ở lại trước Thánh Thể như một của lễ nhỏ bé. Mỗi ngày: một Thánh lễ, một miếng Bánh, một lời thưa: “Con đây.” Mọi vị ngọt – chua – cay – đắng – mặn tan vào nhau, trở thành vị của hiến tế.
Tình yêu của Chúa không đổi thay theo năm tháng, nhưng mang hình dạng của Thánh giá và nhịp đập của Thánh Thể. Từ miếng bánh trắng ngày rước lễ đầu đời đến hành trình đời người đầy đủ hương vị, Chúa vẫn là một: bẻ ra, trao ban và ở lại. Và phần tôi, sau mọi thanh luyện, chỉ còn một ước nguyện: trở nên tấm bánh nhỏ, được bẻ ra và ở lại cho đến cùng.
Bởi vì cuối cùng, tôi không yêu Chúa vì Ngài ngọt, nhưng vì Ngài là lương thực duy nhất giúp tôi sống và trung thành đến tận cùng.