Có những lúc bầu trời tưởng bình yên,
Gió lặng, nắng ấm,
Thế rồi bỗng vang lên
Tiếng rít của đất trời
Tiếng gió giật
Bão Kalmaegi đã đến
Thật bất ngờ,
Thật kinh hoàng,
Bao khuôn mặt hốt hoảng,
Ăn vội bát cơm,
Chèn vội cánh cửa,
Chắn vội mái ngói,
Nhưng làm sao chống chọi với đất trời,
Với sức gió kinh hoàng
Nhà tốc mái, tường sập, cây đổ,
Những con đường ngập nước lềnh bềnh xác vịt gà heo,
Giữa khung cảnh đổ nát ấy,
Một ngọn đèn leo lét bên Thánh Thể,
Một tia hy vọng,
Một lời nguyện cầu hòa lẫn tiếng bão giông,
Cơn bão đi qua,
để lại những đổ nát hoang tàn,
Nhưng sức mạnh của cơn bão cũng làm bật lên sức mạnh của tình thương,
Những lời thăm hỏi,
Những gói mì tôm,
Những chai nước sẻ chia giúp lau khô những giọt lệ,
Những bữa cơm trao nhau giúp làm dịu đi vết thương lòng,
Bão Kalmaegi cũng kéo theo bão của tình người, bão của lòng nhân ái.
Để hiểu rằng chỉ có Thiên Chúa là vĩnh cửu,
Chỉ có tình yêu là nét đẹp muôn đời, vững vàng giữa bão giông.