Tín điều cuối cùng được Giáo hội Công giáo long trọng tuyên tín là Đức Maria Hồn Xác Lên Trời. Toàn thể Giáo hội cử hành mầu nhiệm này vào ngày 15 tháng 8 hằng năm. Tín điều được Đức Thánh Cha Piô XII công bố trọng thể vào ngày 1 tháng 11 năm 1950, qua Tông hiến Munificentissimus Deus. Tuy nhiên, ẩn sâu trong tín điều này là một chiều kích sâu xa thường dễ bị bỏ quên: sự tôn trọng đối với thân xác con người.
                    Sáng ngày 3 tháng 11 năm 2025, tại cộng đoàn hưu dưỡng Ghềnh Ráng, Đức Cha Matthêu chủ tế thánh lễ mừng kính Thánh Martino, bổn mạng của cộng đoàn Hưu Dưỡng Ghềnh Ráng. Cùng đồng tế có cha sở Ghềnh Ráng và một số quý cha trong Giáo phận. Thánh lễ diễn ra trong bầu khí trang nghiêm, sốt sắng với sự tham dự của Ban Điều Hành Hội Dòng, quý chị em vùng Qui Nhơn, quý Soeurs Dòng Phan Sinh, quý Soeurs Dòng Nữ Tỳ Chúa Giêsu Tình Thương, cùng gia đình Học viện và một số khách mời.
                    Có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ:“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.
                    Phụng vụ Hội Thánh dành tháng Mười Một để các Kitô hữu bày tỏ cách cụ thể và sâu xa mối hiệp thông với những người đã ra đi trước chúng ta trong đức tin. Đây cũng là thời khắc thuận tiện để chúng ta tiếp tục nối “những nhịp cầu tương giao” ngang qua lời kinh, tiếng hát và những việc lành phúc đức trao ban cho các linh hồn nơi luyện tội.
                    Và anh ta thưa cùng Chúa Giêsu rằng: “Lạy Ngài, khi nào về nước Ngài, xin nhớ đến tôi”. Chúa Giêsu đáp: “Quả thật, Ta bảo ngươi: ngay hôm nay, ngươi sẽ ở trên thiên đàng với Ta”.
                    Sự chết, trong ánh sáng của niềm tin, trở thành một lời nhắc nhở, một tiếng gọi thầm lặng nhưng cấp bách. Nó khiến ta nhớ rằng nơi ta thật sự thuộc về không phải là ở đời này. Cuộc sống trần gian, dù tươi đẹp và đáng quý đến đâu, cũng chỉ là một cuộc hành trình, một chặng đường tạm bợ. Quê hương đích thực của chúng ta ở trên trời.