Nghĩ về mùa bão lũ nơi quê hương đất Việt đã trải qua, nó không chỉ cuốn trôi ruộng vườn và mái nhà. Nó bóc trần sự mong manh của con người. Lúc nước dâng quá ngực, toàn cảnh vật chìm vào đêm tối, mất điện, nước uống cạn dần, con người không còn đủ sức để nói về những lý tưởng đẹp đẽ. Người ta chỉ đứng đó, run rẩy, nhìn nhau trong bóng tối và lặng lẽ tự hỏi: nếu mọi thứ sụp đổ, tôi còn gì để tin?