XE ĐÔNG LẠNH VÀ HỒI ỨC ĐAU LÒNG
Còn nhớ vụ việc 39 sinh mạng vượt biên đến Anh trong chiếc xe container làm điếng lòng người.
Vào tối ngày 7.11.2019, Bộ Công an Việt Nam và cơ quan thực thi pháp luật xác nhận 39 người chết là công dân Việt Nam. 31 đàn ông và 8 phụ nữ được tìm thấy chết trong xe tải đông lạnh ở Grays, Essex, vào sáng sớm ngày 23.10.
Một loạt các hồ sơ đã được trình lên Ủy ban Nhận dạng và điều tra viên Caroline Beasley-Murray đã chính thức thông báo về việc xác định danh tính toàn bộ 39 người, theo Daily Mail.
Vậy đó, vì kế sinh nhai để rồi rất nhiều người tìm cách rời bỏ quê hương mình để đến xứ người sinh sống. Và chẳng may ...
Hôm nay, Xe tải chở 14 người trong thùng đông lạnh hòng 'thông' chốt kiểm dịch Covid-19
Sáng sớm ngày 13.9, Trạm CSGT Hàm Tân (thuộc Phòng CSGT - Công an Bình Thuận) và chốt kiểm dịch Covid-19 trên QL1 đã lập biên bản xử phạt 3 xe ô tô, liên quan việc xe đông lạnh chở người “thông” chốt kiểm dịch Covid-19.
Tưởng nghĩ những con người này cũng rơi vào bước đường cùng cũng như không còn chọn lựa nào khác nên liều lĩnh về quê nhà sinh sống. Đơn giản rằng họ không thể nào ở lại nơi mà không còn cơ hội sống.
Với những di dân là như vậy, còn dân tại chỗ thì sao ? Những người dân dù là gốc gác ở Sài Thành đi chăng nữa nhưng rồi họ cũng lao đao. Ngần ấy ngày sống trong tình trạng giãn cách cũng đủ làm cho người người mệt mỏi.
Covid đã làm cho cuộc sống dường như hoàn toàn thay đổi mọi sự. Nếu như trước đây người ta có thể cũng như có quyền làm những điều mình muốn. Thế nhưng rồi bây giờ dù muốn và dù có tiền cũng không thể nào làm được.
Những gian nan khốn khó đang ập đến nhà nhà, người người dường như bởi những chuyện bất cập khởi đi từ sự bất công. Nếu như khôn ngoan và nhanh nhẹn cũng như đừng vì mối lợi cho cá nhân hay nhóm lợi ích thì chắc có lẽ tình trạng nó không tệ như bây giờ.
Chiều nay, chỉ vòng ra chợ để mua một ít gọi là đồ khô như mì, nui, hủ tíu để dành ăn dần thôi thì đã choáng váng với chi phí. Ngay như chị bán quán cũng ngao ngán về đồng tiền ngày nay mất giá còn vật giá thì lại lên quá nhanh.
700 ngàn cho một túi đồ ăn xem chừng ra chả có gì. Thế thì thử hỏi những người nghèo, những người không có công ăn việc làm họ sẽ sống ra sao ?
Nhiều người hỏi thăm dạo này sao cha buồn vậy hay hỏi sao cha có vẻ xìu xìu ển ển vậy. Không buồn, không xìu sao được khi cuộc sống còn đó những ngổn ngang.
Sáng vào làng thăm dân một tí thì dường như tất cả dồn lên núi để có thể tìm được chút gì đó đắp đổi qua ngày. Còn nếu ở nhà thì cũng chẳng làm được gì hết vì cũng chả có cái gì để mà làm. Kèm theo đó là khí hậu quanh năm nắng nóng và đất ngày mỗi ngày nên cằn cỗi. Người dân ở đây và có khi cả mình nữa cũng cằn cỗi cùng với đất và với trời.
Dọc theo tuyến đường đi, nhìn những đứa trẻ chăn gia súc mặt mày đen đúa da đậm màu nắng sao thấy mà thương. Cuộc đời của chúng sẽ đi đâu và về đâu với những con súc vật như thế này. Và nếu không chăn thì lấy gì đắp đổi qua ngày. Rồi may mắn hơn những đứa đó là những đứa trẻ được cắp sách đến trường. Thế nhưng rồi dù có được đi học đi chăng nữa thì cũng giỏi lắm hết cấp II.
Chẳng ai muốn mình phải ém mình trong chiếc xe đông lạnh để qua vùng đất mới hay trở về nhà như những chuyến xe định mệnh. Họ phải đau lòng và không còn chọn lựa nào khác.
Những con người nghèo ở cái vùng núi này cũng vậy thôi. Chỉ là cố sức để đắp đổi qua ngày nhưng sợ lắm cố quá rồi lại trở thành quá cố.
Thương và thương lắm phận nghèo ơi !