Đi tu: Sướng hay khổ?

Thứ tư - 05/02/2025 07:28 380 0
 
ĐI TU : SƯỚNG HAY KHỔ ?

            Đi tu sướng hay khổ ?
            Có người bảo là sướng nhưng có người cho là khổ !
            Thật ra tu sướng hay khổ là do mình đó thôi ! Vì lẽ nói gì nói, tu cũng là con người và sống trong kiếp người với trọn vẹn với cái chất người đầy tham sân si hỉ nộ ái ố ... Có chăng điều khó nhất nơi người tu đó là chuyện giữ “giới”.
            Đơn giản ! Chấp nhận “cuộc chơi” ngược dòng với đời thường thì vào tu ! Không thì xin rẽ lối.
            Cái “cuộc chơi” ấy ai ai cũng biết đó là khó nghèo – khiết tịnh và vâng phục. Đã đi tu là phải gắn liền với bộ 3 ấy ! Nếu mất 1 trong 3 cái “chất” tu ấy chỉ còn là một thợ tu chứ không còn là thầy tu nữa. Và ai chấp nhận bước theo Đức Kitô với 3 cái “chất” tu đó thì tu.
            Như đã nói, tu cũng là con người và có khi còn là rất người. Hơn nhau là chuyện bỏ cái tôi của mình, bỏ cái người của mình để sống thánh giữa dòng đời. Thế mới gọi là đời sống thánh hiến chứ không thì cũng như người đời thôi.
            Thế rồi người tu cũng mang trong thân phận làm người ! Và rồi sướng hay khổ do ai ? Do mình chứ do ai nữa.
            Có khi người tu biện bạch đủ thứ chuyện : Nào là bề trên thế này, nào là anh em thế này, nào là chị em thế kia, nào là Giám Tỉnh thế nọ, nào là Giám Đốc Học Viện chi chi đó.
            Thật lòng xin hỏi những người đã nhiều năm tu nhé ! Có bao giờ Nhà Dòng tất cả đều hài lòng về Tập Sư hay về Giám Đốc Học Viện hay Bề Trên Cộng Đoàn hay Bề Trên Giám Tỉnh không ? Ai can đảm nói cả Nhà Dòng đều hài lòng về những vị đứng đầu hay có chức thì quả là Nhà Dòng đó là Nhà Dòng có ơn riêng và các vị đó đáng nể !
            Trong cái thân phận làm người và trong mỗi chiều kích nhìn ! Làm sao có một vị Giám Tỉnh, Giám Đốc, Tập Sư nào hoàn hảo, vừa ý anh chị trong Dòng mình đâu ?
            Có thời, anh em chê Giám Đốc Học Viện thế này thế kia ! Sau khi thay ! Vị Giám Đốc đó còn ngao ngán hơn vị Giám Đốc cũ.
            Mơ ước vị Giám Tỉnh này lên sẽ thế này thế kia nhưng có vị nào là đạt được nguyện ước của anh em đâu ?
            Như thế, rõ ràng rằng, chúng ta – những người tu – phải luyện thêm cái nhân đức đón nhận hay chịu vậy hay bằng lòng với vị bề trên của mình bên cạnh 3 lời khấn. Ai nào đó bằng lòng với hiện tại, bằng lòng với bề trên của mình sẽ hoàn toàn bình an và ngược lại.
            Cái chuyện bằng lòng với bề trên, bằng lòng với vị trí của mình xem chừng khó lắm ! Trong thực tế mấy người bằng lòng nên họ không có bình an trong đời tu. Chính vì họ không có bình an trong đời tu nên họ tìm đủ mọi cách để lấp đầy cái không bình an. Họ có thể tìm ý riêng, làm việc riêng hay làm gì đó cho thỏa lòng miễn sao làm và sống cho bõ ghét vì vị bề trên đó !
            Ngược lại, một tâm hồn bình an sẽ bằng lòng với thực tại của mình, bằng lòng với cộng đoàn của mình và bằng lòng với vị bề trên của mình. Để có được điều đó, người tu phải bám vào Chúa thật sâu ngang qua đời sống cầu nguyện. Khi đời sống cầu nguyện thật sâu và bám vào Chúa rồi thì sẽ chẳng còn bận tâm chuyện gì khác nữa và khi đó sẽ bình an.
            Sướng hay khổ do đó do mình thôi.
            Tại mình mộng cao quá ! Tại mình mơ ước nhiều quá !
            Hãy luôn khiêm hạ và nhìn nhận mình là một tu sĩ khiêm hạ và như là một cây bút chì nhỏ trong lòng bàn tay của Thiên Chúa thì đời mình bình an thôi.
            Là một tu sĩ hèn mọn trong Tu Viện thì giao việc gì làm việc ấy và tròn vẹn nhiệm vụ là hạnh phúc rồi.
            Là một tu sĩ hèn mọn trong Tu Viện chỉ cần trung thành với giờ nguyện gẫm, Kinh Nguyện và Thánh Lễ là hạnh phúc rồi !
            Là một tu sĩ sống bác ái yêu thương không nói ra nói vào không thêm mắm giậm muối không ác tâm là hạnh phúc rồi.
            Tại mình trèo quá nên mình khổ thôi ! Cứ nghĩ rằng Chúa đang nhờ mình hay giao cho  mình “nhiệm vụ” trông chừng Chúa Thánh Thể trong Nhà Nguyện đi ! Lòng mình sẽ bình an ngay mà !
            Cứ sáng trưa chiều tối “đúng cử” vào đó cầu nguyện cho Nhà Dòng, cho mình và cho bề trên đi ! Lòng mình sẽ bình an thôi.
            Chuyện quan trọng nhất là mình sống chân thành với mình mình, sử dụng những nén bạc Chúa trao đúng theo Thánh Ý Chúa thì mình sẽ bình an thôi.
            Chúa cho anh em mình giảng hay thì để anh em mình đi giảng
            Chúa cho anh em mình dạy giỏi thì để anh em mình đi dạy
            Chúa cho anh em mình biệt tài gì đó thì để anh em mình chia sẻ biệt tài
            Chúa cho mình “giữ” Nhà Nguyện thì mình “giữ” Nhà Nguyện cùng với những công việc và khả năng thích hợp thì mình sẽ bình an thôi mà
            Tu ! Sướng hay khổ là do mình ! Biết đủ hay không là do mình ! Có Chúa trong đời thì chẳng còn quan tâm đến chuyện sướng khổ ! Vậy hen !
            Tại lăn tăn hơn thua đua đòi nên không bình an đó thôi !


 

Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR

 Tags: Phút suy tư

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Tuyển tập Mục Đồng
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây