Tặng quà, nhận quà từ lâu đã là một nghĩa cử phổ biến trong đời sống xã hội, trong đạo cũng như ngoài đời. Việc tặng quà và nhận quà là cách đối nhân xử thế giữa người với người trong cuộc sống. Người ta thường tặng quà cho nhau vào những dịp lễ, tết, sinh nhật, bổn mạng, hôn phối, khấn dòng, chịu chức linh mục…
Giữa cơn dịch bệnh quái ác này, những cái gọi là thể hiện tâm linh cũng như tình nghĩa con người với nhau cũng bị dừng lại. Có những đám tang mà lẽ ra phải đến để tri ân, chia sẻ với gia đình và người quá cố vì sự ra đi của người thân nhưng đành chịu.
Côvy đến đã để lại cho con người bao là mất mát. Chuyện "đi về" không tránh khỏi nhưng rồi chuyến đi về của người thân yêu sao chua xót quá ! Người thân yêu ra đi đã đắng, còn phần cay để lại cho gia đình.
Nhung ơi! Mọi người đang chờ em đó. Cố lên nha em! Chị biết em lúc này cũng không sao tránh khỏi những lo âu và có chút sợ hãi nhưng vì tình yêu dành cho Đức Kitô Chịu Đóng Đinh em cố gắng mạnh mẽ thể hiện những nghĩa cử cao đẹp nhất nơi chiến trường ấy nha em!
430 tu sĩ lên đường để đi đến cái nơi gọi là tìm "người sống nơi kẻ chết". Những anh chị em đang ở trong những vùng cách ly là những người đang chạm đến cái chết và sự sống hết sức mong manh với họ. Thế nhưng rồi giữa cơn quẫn bách ấy, ta lại thấy tình yêu đẹp của 430 con người dấn thân cho Chúa ngang qua sứ mạng thời đại mà Chúa mời gọi.
Nhìn vào ánh mắt rạng ngời niềm vui, niềm hy vọng được chia sẻ cho anh chị em đang gặp khó khăn trong đại dịch đang khi mình không còn sức khỏe, phải đi bằng 6 chân, 4 chân… càng làm cho cuộc sống thêm ý nghĩa. Nghĩa cử nhỏ nhoi, thể hiện sức sống mãnh liệt của những tâm hồn thánh thiện mong được lan tỏa, đưa niềm tin và tình yêu thương giữa con người đến với nhau.
Trong những ngày này, nhịp tim là đối tượng được ưu tiên lưu ý bởi nó đã và đang đập loạn xạ. Tim đập loạn nhịp vì sự xuất hiện vô hình của virus Covy bé bỏng lợi hại. Co-vy xâm nhập, làm nhịp tim của hàng triệu người trở nên yếu ớt phải cần đến sự hỗ trợ của những chiếc máy thở.
Con virus quái ác đã lấy đi sinh mạng của biết bao nhiêu con người cùng rình rập biết bao sinh mạng khác nữa. Thương nhất là những y bác sĩ. Họ là những người phải nói là không còn cách nào khác là phải đương đầu với cơn sóng dữ. Họ ngày đêm túc trực bên bệnh nhân để tìm cách giành giật với thần chết.
Đúng như vậy, cuộc sống hiện tại hôm nay có mấy ai dám mạnh mẽ lên tiếng bảo vệ cho sự thật và công lý. Vì sự thường, sự thật chẳng đem lại ích lợi gì, nhưng đôi khi còn gây phiền toái cho người nói.
Khi bước vào đời, phải đối diện với những thách đố khó khăn trong xã hội, trong các mối tương quan của con người với nhau, con người ta thường như được thức tỉnh bởi những gì là tốt đẹp của ký ức riêng mình. Và rồi những câu ca dao, những câu tục ngữ à ơi quen thuộc trong lời ru của Mẹ ngày xưa nay thức tỉnh trong tôi cách rõ ràng về hình ảnh đẹp của Mẹ Cha