Kêu gọi cầu nguyện, hướng đến ngày tĩnh tâm dự tu tháng 12
Suy niệm tuần III Mùa Vọng - Trở nên ánh sao với đời sống chứng tá Tin Mừng
Chân lý của sự tự thân: sống trong sự an yên, không cần chứng minh
Mùa Vọng và "Hãy bay lên những nụ cười"
“Giêsu - món quà của hy vọng” Tĩnh tâm Dự tu tháng 12/2025
Giữa những ngày cuối năm còn thấm đẫm dấu vết của bão lũ, Bình Định – Phú Yên bàng bạc một màu của những nỗi lo lắng, hoang mang. Trong hoàn cảnh ấy, ngày 09/12/2025 đã trở thành một dấu mốc ấm áp. Khi đoàn cứu trợ của Hội dòng Mến Thánh Giá Vinh gồm 3 nữ tu và 2 em Thanh tuyển vượt quãng đường dài để đến với bà con đang chịu ảnh hưởng nặng nề sau thiên tai. Đồng hành cùng đoàn còn có cha Giuse Võ Tá Hoàng – Cha sở giáo xứ Hòa Ninh, Giáo phận Qui Nhơn, cùng hai chị thuộc Hội dòng Mến Thánh Giá Qui Nhơn.
Lời mời gọi của Đức Thánh Cha Lêô XIV trong Tông huấn “ Dilexi Te – Ta đã yêu con” gởi cho tất cả các Kitô hữu về tình yêu thương dành cho người nghèo, không dừng lại ở việc cầu nguyện hay “ cứ loay hoay với những ý tưởng và lý thuyết” (số 19) mà là động lực thúc bách người Kitô hữu, cách riêng chị em Mến Thánh Giá Qui Nhơn lên đường với tâm thế của người môn đệ thừa sai, ra khỏi “ nơi an toàn” đến với người nghèo khổ, người kém may mắn, ngay giữa những vùng bị thiệt hại về vật chất cũng như những thương tổn về tinh thần vì bão lũ, để cảm thông và chia sẻ những thiếu thốn và mất mát mà anh chị em hứng chịu. Nhật ký “Một ngày của người môn đệ thừa sai” vào Chúa Nhật 14/12/2025, của các chị em Hội dòng Mến Thánh Giá Qui Nhơn tại xã An Định và An Thạch của vùng Tuy An – Phú Yên (cũ), nay thuộc xã Tuy An Bắc và Tuy An Đông, tỉnh Đăk Lăk.
Có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ:“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.
“Oscar, tôi không còn biết mình là ai nữa”.Một linh mục ngoài bốn mươi tuổi đã vừa khóc vừa nói với tôi điều đó tại văn phòng của tôi. Đó không phải lần đầu tiên tôi nghe câu nói đó. Và cũng sẽ không phải lần cuối.Đằng sau mỗi chiếc áo chùng đen, đằng sau mỗi bài giảng hoàn hảo, đằng sau mỗi câu “Cha vẫn khỏe, con ạ”, là một người đàn ông mang trên mình một gánh nặng mà không ai nhìn thấy. Một người đàn ông mang gánh nặng của hàng trăm người trong những cơn khủng hoảng của họ… nhưng hiếm khi được phép mang gánh nặng của chính mình.
Chúa đến với thế gian như một vì sao nhỏ bé nhưng kiên trì chiếu sáng, để ai mở lòng ra cũng có thể cảm nhận được hơi ấm và sự sống. Mùa Vọng cũng mời gọi mỗi Kitô hữu chúng ta trở nên những ánh sao nhỏ bé như thế. Có lẽ ánh sáng ấy bắt đầu từ gia đình, cộng đoàn, nơi ta được mời gọi sống yêu thương và tha thứ mỗi ngày. Một thái độ kiên nhẫn, một lời xin lỗi chân thành, một cử chỉ quan tâm nhỏ bé cũng đủ thắp lên ánh sáng ấm áp giữa đời thường.
Tôi không được thấy Đức Giêsu bằng đôi mắt phàm, nhưng gặp Ngài qua Tin mừng và cách riêng trong Thánh Thể. Tình yêu của Ngài đến với tôi không bắt đầu bằng điều gì lớn lao, nhưng bằng một tấm bánh nhỏ. Ngày tôi rước lễ lần đầu, Chúa đã chọn ở lại trong thân phận mong manh nhất, Ngài bước vào đời tôi như một Đấng tự hạ. Từ giây phút ấy, tôi nhận ra: đời mình không còn thuộc trọn về mình, nhưng được đặt trong nhịp bẻ ra, trao ban và ở lại của Thánh Thể. Hành trình đức tin của tôi là hành trình cảm nếm mùi vị tình yêu ấy.