Khi lòng nhân bị đánh cắp
Đức Phật đã nói : Đời là bể khổ ! Hay có thể nói bể khổ chính là đời !
Thật vậy, khi sinh ra trong cái cõi "ta bà" này, con người gặp quá nhiều khổ đau.
Khởi đi từ cái vườn địa đàng và nhiều câu chuyện sau sự man trá của ông bà nguyên tổ, ta lại thấy lòng nhân bị dị dạng. Dẫu rằng Thiên Chúa sáng tạo ra con người giống hình ảnh Chúa. Hình ảnh của Chúa nghĩa là đẹp lắm, là chân thiện mỹ lắm. Nhưng rồi ...
Từ cổ chí kim, từ xưa cho đến nay, phàm là người được sinh ra và lớn lên nơi những vùng đất mà người ta đề cao nhân phẩm, người ta tôn trọng nhân cách của con người thì dù có khổ nhưng con người cũng thấy bớt đi phần nào đó. Ngược lại, ở những nơi mà ta thấy lòng nhân bị đánh cắp thì coi như con người càng thêm khổ.
Đâu đó tôi nghe được câu chuyện bất nhẫn của những người cướp rau. Chuyến xe rau 2 tấn của ma sơ chuyển về Sài Gòn để chia sẻ cho người nghèo trong lúc ngặt lại bị người ta cướp mất ! Thế là ma sơ đành phải lỗi hẹn với những người nghèo.
Gia đình nọ thấy thương người, đánh một xe rau về Sài Gòn để cũng chung chia với những người cần đến thì bị phạt. Người phát tâm bị phát phạt vì cái lỗi "ra đường không có lý do chính đáng".
Ơ hay ! Đi mua rau để giúp người lại được gọi là không chính đáng sao ? Đi chợ tìm của ăn qua ngày đói lả là dính tội ra đường không có lý do sao ?
Rồi ngồi tính, một xe hoa quả từ Nam ra Bắc chi phí đến 80 triệu. Con số này gấp đôi lượng hàng như vậy xuất qua Mỹ. Bao nhiêu thuế má, bao nhiêu chi phí rồi ai gánh chịu ? Cũng là người tiêu dùng mà thôi !
Mới đâu đây, "đồng chí" xăng lại tăng giá. Ai ai cũng hiểu khi xăng tăng giá thì mọi thứ khác sẽ lên theo. Đơn giản vì từ sản xuất đến vận chuyển đều lệ thuộc bởi xăng. Không có xăng sao di chuyển để sản xuất cũng như đưa thành phẩm ra tiêu thụ. Đắng lòng khi người ta nói rằng ở cái xứ sở gì đâu mà cái gì cũng tăng, chỉ trừ có 1 cái không tăng đó là lương.
Khi con người rơi vào cảnh khổ, chắc chắn họ sẽ bị giằng co hơn bao giờ hết cho những hành động của mình.
Chuyện rau cỏ ! Buồn cười nhất là những chuyến xe rau tình nghĩa thì luôn luôn bị làm khó. Ngược lại, xe rau vào Siêu Thị thì luôn luôn có. Dĩ nhiên là cái giá cao ngất làm đắng lòng người tiêu thụ. Một mớ rau không còn dừng lại ở chuyện tăng gấp đôi mà là 3 và 4 lần với giá trị cũ. Thật buồn khi nghe thấy những nơi cung cấp rau cho người cơ nhỡ lại phải đóng cửa vì nguồn hàng không có.
Vậy đó, lòng nhân không phải bị bóp méo ở đâu xa. Nó bị bóp ngay nơi vùng đại dịch. Khi con người không biết thương nhau cũng như lọi ích cho người nghèo nữa thì tọ tìm mọi cách để trục lợi.
Lần nào cũng thế, cứ hễ thiên tai lụt lội hay như giãn cách này thì người có lại có thêm và người đang không có thì cái đang có cũng bị mất đi. Người người tìm cách trục lợi, nhà nhà chịu cảnh xót xa.
Nhiều người cứ ta thán ! Chẳng được gì đâu khi mà lương tâm bị gặm nhắm và tình người đi xuống. Khi cuộc sống khó khăn mới hiểu thấu lòng người.
Viễn cảnh cho những ngày tới đây là viễn cảnh buồn. Đơn giản là lòng nhân bị khép lại và kèm theo đó là biết bao nhiêu tệ nạn xã hội đang ùa đến.
Không ít những người tìm đến tôi để chung chia tâm tư giữa sự lành và sự dữ, giữa sự ác và sự thiện.
Thật vậy, thiện - ác, lành - dữ là những cặp đôi đối nghịch nhau và cũng rất gần nhau. Có khi ngày hôm trước ta thấy người đó nhân lành lắm nhưng hôm sau lại trổi lên lòng tham vô đáy. Cũng dễ hiểu vì sự cám dỗ dễ quyến rũ con người hành động dựa trên suy nghĩ của phần con chứ không phải của phần người. Nếu để cho phần người chi phối, chắc có lẽ đã không có những điều đáng tiếc đã xảy ra.
Hơn bao giờ hết, những ai đang sống trong cảnh lòng nhân bị đánh cắp sẽ thiệt thòi cũng như mất mát rất nhiều. Kèm theo thiệt thòi và mất mát đó là những cơn cám dỗ loại trừ người khác, chà đạp người khác, ích kỷ và vun vén cho bản thân mình.
Rồi đây, những ngày gần nhất cuộc sống sẽ càng khó khăn. Khi đó lòng nhân và bất nhẫn sẽ giằng co kịch liệt hơn nữa. Có khi chỉ vì chút lợi nhuận mà người ta tán tận lương tâm và chấp nhận đánh mất tính người.
Khổ chồng khổ ! Khi lòng nhân bị đánh cắp thì cuộc sống của con người sẽ khốn cực hơn. Đời khi ấy không còn gọi là bể khổ nữa mà là một đại dương khổ.
Là Kitô hữu, ta được mời gọi sống chính danh của mình cũng như không ngừng theo đuổi những gì xứng hợp với nhân phẩm của mình. Người Kitô hữu luôn luôn bị giằng co giữa thiện và ác, giữa dữ và lành. Để thắng được mưu ma chước quỷ, không có con đường nào khác là con đường bám chặt vào Chúa. Chỉ có bám chặt vào Chúa thì con người mới thắng được cái tôi, cái phi nhân cách, phi đạo đức của con người mà thôi.