Tình người nơi hẻm nhỏ bị phong tỏa!
- Cha ! Đầu ngõ nhà bà cố bị giăng dây rồi Cha
- Nhà Anh chưa bị hả ?
- Chưa Cha ơi !
- Mong nhà Anh đừng bị !
Hai ngày sau :
- Cha ơi ! Nhà con cũng bị giăng luôn rồi !
Hai ngày sau nữa :
- Cha ! Bị phong tỏa nhưng vui lắm Cha !
- Anh bớt giỡn !
- Cái này với Cha con nói thiệt ! Hẻm con ở có 78 hộ gia đình. Sáng nay có người ẩn danh cho 300 ký gạo. Rồi thi thoảng có người cho bà con trong hẻm rau. Nói chung chung phần nào cũng xoa được nỗi đau của dịch bệnh. Hẻm tụi con vui lắm Cha !
Trong cơn bĩ cực, Anh kể chuyện vui về việc tình nguyện viên của Anh. Anh vốn dĩ đã nhiệt tình nên rồi những ngày này Anh nhiệt tình hơn là điều dễ hiểu. Anh cùng vợ và vài người trong xóm cứ thay nhau nhận hàng "viện trợ" để chia cho quanh xóm.
- Chúa cho Cha ơi ! Giờ ai cũng mệt mỏi nhưng rồi nhiều tấm lòng chia sẻ để xóm con bớt tủi thân. Thương nhất là những người thuê trọ di dân. Họ vốn nghèo nay phải nghèo hơn nữa vì túng thiếu trong cơn dịch bệnh này.
Vậy đó ! Dĩ nhiên chẳng ai muốn phải rơi vào cái cảnh dịch bệnh như thế này ! Buồn và đau hơn nữa khi nhà phải giăng dây.
Trước đó ít ngày, Gò Vấp là nơi bị giăng dây sớm nhất nên người ta đùa đùa với nhau :
Tạ ơn đời mỗi mai còn thức giấc
Nhìn ra đường chưa thấy nhà bị giăng dây !
Gọi về thăm cái gia đình nhỏ, nơi bao nhiêu năm trời cưu mang cái phận bọt bèo này trước khi rời "gót son" vào nhà Chúa thì tình trạng cũng chả khá hơn. Bầu khí trầm buồn đè nặng trong cái khu phố thường đã vắng lặng. Đường phố đã lặng nay còn lại lắng hơn.
"Cha ! Nhà chị 7 giờ tối mà như 12 giờ đêm vậy ! Không một bóng người qua lại "
"Bố ! Con ra đường một tí mà con thấy rợn cả người ! Nhà nào cũng đóng kín cửa hết !"
Tâm trạng là thế đó !
Ít nhiều gì tôi cũng đã "ăn" cái Tết không vui như vậy. May mà còn ra cái chợ nhỏ để mua ít đồ nhưng lòng chả vui. Nơi ở như bị kìm kẹp tất cả các ngõ thoát. Muốn đi đâu cũng không đi được. Muốn vào làng cũng bị cách ly.
Vậy đó ! Trong cái rủi cũng có cái may ! Trong cái buồn cũng còn chút niềm vui. May, vui ở cái tình làng nghĩa xóm.
Ông bà ta vẫn nói "bán bà con xa mua láng giềng gần là vậy" ! Cũng chả sai ! "Tối lửa tắt đèn có nhau" là vậy.
Nghe anh bạn quen thân kể về cái xóm của mình cũng là hay ! Kệ ! Dù sao đi chăng nữa trong cái xóm nhỏ ấy lại vang lên tiếng cười, lại rộ lên tấm lòng nhân hậu. Mà tôi nghĩ, chắc có lẽ cũng chả phải có mình cái xóm của Anh đâu ! Người Sài Gòn vốn dĩ rộng lượng, giàu tình thương và lòng chia sẻ mà.
Sài Gòn sốt một tí cũng là chuyện chẳng ai muốn mà chuyện chẳng ai cầu.
Sài Gòn sốt một tí để rồi mọi người hiểu lòng nhau !
Sài Gòn sốt một tí để thấy tình người lan tỏa cho nhau !
Sài Gòn sốt một tí để thấy rõ tình người Sài Gòn
Bánh mì Sài Gòn, Cơm tấm Sài Gòn ... Lòng người Sài Gòn mãi mãi vẫn ở trong lòng mọi người trên cả nước cơ mà !