Tết đến chưa ta ?

Thứ năm - 27/01/2022 07:10 223 0
 

Tết đến chưa ta ?
 
       
Câu nói đùa vui nhưng xem ra thật chua xót : "Thật ra, ngày nào có tiền cũng là Tết, không tiền Tết cũng như không"
       
Đúng chứ ! Có tiền thì người ta mới có thể mua sắm, trang hoàng, tích trữ cũng như lo cho bữa cơm trong nhà tươm tất. Ngược lại, không có tiền thì dù cho muốn một bữa cơm bình thường xem ra thật khó.
       
Năm nay Côvy đến và ở lỳ quá nên rồi làm đảo lộn bao điều trong cuộc sống. Sự ảnh hưởng của "cô ấy" làm liên lụy biết bao nhiêu gia cảnh cũng như chuyện tết nhất.
       
Như mọi năm trước, người ta còn "ngửi" thấy mùi Tết. Năm nay, dường như Tết đến một cách lặng lẽ.
       
Chiều tối qua, gần giờ cơm tối, người anh em lấp ló mang vào nhà thờ túi đậu đỏ. Hỏi ra là mới thu hoạch được nên đem vào biếu các cha.
       
Gặp bữa nên kéo lại ăn tối vui cùng.
       
Người khách quen thuộc hỏi người anh em biếu đậu đỏ :
       
- Năm nay thu hoạch được nhiều không ?
       
- Dạ được khoảng 3 bao (mỗi bao tầm 50 ký)
       
 - Bán giá báo nhiêu vậy ?
       
- Dạ 19 ?
      
- Sao rẻ vậy ?
      
- Bán cho người mình mượn tiền !
       
Đắng cái lòng, đau cái bụng.
       
Đã nghèo lại nghèo thêm. Nếu như con buôn bình thường thì mỗi ký đậu đỏ thu vào ít là 22 ngàn một ký. Thế nhưng rồi chủ nợ ép giá và thu vào chỉ 19 ngàn mà thôi !
       
Lúa ở đây cũng vậy. Hơn 3 ngàn đồng cho 1 ký chứ không hơn.
       
Câu chuyện ở đây là người nghèo ăn trước trả sau. Họ không có tiền nên cứ phải vay phải mượn. Đầu mùa thì ký sổ và cuối mùa và có khi chưa đến cuối mà phải bán dạng bán "lúa non".
       
Vậy đó ! Đời người nông dân đã cực nay lại khổ vì họ bị người cho vay ép giá. Dù muốn dù không cũng không thoát khỏi cái vòng vây mượn nợ nên họ đành phải chịu cảnh cơ hàn như vậy thôi.
       
Cái nghèo cứ như ôm chầm, ôm lấy ôm để người nghèo ở đây thì làm gì có câu chuyện nghĩ đến Tết.
       
 Mới nảy, một cha bạn hỏi : "Trên Cha chuẩn bị Tết sao rồi Cha ?"
       
Nghe mà chạnh lòng. Người nghèo làm gì có Tết mà chuẩn bị.
       
Cha ấy hỏi tiếp : "Vậy có buồn không cha ?"
       
Buồn làm sao ở với người nghèo được ! Họ sao mình vậy thôi. Dù sao đi chăng nữa bữa cơm của mình cũng tươm tất hơn bữa cơm của họ. Có vậy là vui rồi chứ cần gì có Tết. Mà, mình vui sao được khi cạnh mình còn nhiều người nghèo đói.
       
Thấy vậy rồi cùng chung chia chút gì đó cho những phận đời nghèo để phần nào đó xoa dịu chút nỗi đau của họ. Khi họ có bữa cơm thêm sau bữa cháo cũng là vui và khi họ vui thì với mình là Tết vậy.


 

Tác giả bài viết: Lm. Anmai, CSsR

Tổng số điểm của bài viết là: 5 trong 1 đánh giá

Xếp hạng: 5 - 1 phiếu bầu
Click để đánh giá bài viết

  Ý kiến bạn đọc

Tuyển tập Mục Đồng
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây