Giữa những ngày cuối năm còn thấm đẫm dấu vết của bão lũ, Bình Định – Phú Yên bàng bạc một màu của những nỗi lo lắng, hoang mang. Trong hoàn cảnh ấy, ngày 09/12/2025 đã trở thành một dấu mốc ấm áp. Khi đoàn cứu trợ của Hội dòng Mến Thánh Giá Vinh gồm 3 nữ tu và 2 em Thanh tuyển vượt quãng đường dài để đến với bà con đang chịu ảnh hưởng nặng nề sau thiên tai. Đồng hành cùng đoàn còn có cha Giuse Võ Tá Hoàng – Cha sở giáo xứ Hòa Ninh, Giáo phận Qui Nhơn, cùng hai chị thuộc Hội dòng Mến Thánh Giá Qui Nhơn.
Trong những ngày giữa tháng 12, khi nhiều vùng miền Trung vẫn còn ngổn ngang sau những đợt bão lũ liên tiếp, các chị em Hội dòng Mến Thánh Giá Qui Nhơn vẫn tiếp tục lên đường đến với bà con bị thiệt hại nặng nề, mang theo những phần quà cứu trợ và hơn hết là sự hiện diện cảm thông, sẻ chia. Từ ngày 09 đến 18/12/2025, hành trình bác ái ấy đã chạm đến nhiều vùng xa xôi, nơi đời sống người dân vốn đã khó khăn nay lại thêm chồng chất nỗi nhọc nhằn vì thiên tai.
Có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ:“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.
“Oscar, tôi không còn biết mình là ai nữa”.Một linh mục ngoài bốn mươi tuổi đã vừa khóc vừa nói với tôi điều đó tại văn phòng của tôi. Đó không phải lần đầu tiên tôi nghe câu nói đó. Và cũng sẽ không phải lần cuối.Đằng sau mỗi chiếc áo chùng đen, đằng sau mỗi bài giảng hoàn hảo, đằng sau mỗi câu “Cha vẫn khỏe, con ạ”, là một người đàn ông mang trên mình một gánh nặng mà không ai nhìn thấy. Một người đàn ông mang gánh nặng của hàng trăm người trong những cơn khủng hoảng của họ… nhưng hiếm khi được phép mang gánh nặng của chính mình.
Tuần lễ cuối của Mùa Vọng luôn mang một âm hưởng rất đặc biệt. Như những nốt ngân cuối của khúc ca chờ mong làm rộn vang lên sự rộn ràng nhưng cũng rất trầm lắng của tâm hồn chuẩn bị đón mừng Chúa Giáng Sinh. Hình ảnh của Đấng Emmanuel – “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” – trở thành tâm điểm của niềm vui và hy vọng mà Giáo Hội muốn trao gửi vào lòng mỗi người chúng ta.
Tôi không được thấy Đức Giêsu bằng đôi mắt phàm, nhưng gặp Ngài qua Tin mừng và cách riêng trong Thánh Thể. Tình yêu của Ngài đến với tôi không bắt đầu bằng điều gì lớn lao, nhưng bằng một tấm bánh nhỏ. Ngày tôi rước lễ lần đầu, Chúa đã chọn ở lại trong thân phận mong manh nhất, Ngài bước vào đời tôi như một Đấng tự hạ. Từ giây phút ấy, tôi nhận ra: đời mình không còn thuộc trọn về mình, nhưng được đặt trong nhịp bẻ ra, trao ban và ở lại của Thánh Thể. Hành trình đức tin của tôi là hành trình cảm nếm mùi vị tình yêu ấy.