Có ai đang nghe tiếng kêu cứu giữa dòng nước lũ, có ai sẵn sàng cứu giúp các nạn nhân đang ngóng chờ sự giúp đỡ giữa nỗi sợ, giữa cái đói, cái lạnh. Ước mong sao tiếng cầu cứu của người dân vùng lũ sớm được lắng nghe và được nhiều người ra tay giúp đỡ.
Sau đó, đoàn tiếp tục lên đường đến Giáo xứ Mằng Lăng. Chặng đường này lại càng gian nan khi tuyến đường chính phải đi qua cầu Lò Gốm – cây cầu đã bị đánh sập sau trận lụt. Trên con đường dẫn vào Giáo xứ, hình ảnh miền quê tiêu điều, tan hoang sau lũ lụt với rác rưởi, cành khô, quần áo, vật dụng cá nhân, đồ đạc bám đầy hàng rào, cho thấy mực nước lũ đã dâng rất cao, nhấn chìm mọi thứ trong biển nước và làm vỡ vụn sự yên bình vốn có, khiến lòng người không khỏi xót xa. Tuy nước lũ đã rút, nhưng bùn đất vẫn còn ngập lầy lội, cùng những vật dụng, tường rào, cây cối bị cuốn đổ nằm ngổn ngang, càng tăng thêm vẻ u tối của buổi chiều xám trời. Mưa mỗi lúc một nặng hạt. Trên gương mặt người dân – già trẻ, lớn bé – đều hằn rõ sự mệt mỏi và xơ xác.
Có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ:“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.
Trong buổi tiếp kiến Năm Thánh vào sáng ngày 22/11, Đức Thánh Cha nói rằng bình an đích thực của Chúa Giêsu không phải là sự yên tĩnh thụ động, nhưng giống như một ngọn lửa và đòi hỏi nhiều nơi chúng ta, những người được ở bên Người và được Người yêu thương. Người đòi chúng ta phải đưa ra quyết định trước bất công, trước sự bất bình đẳng, khi phẩm giá con người bị chà đạp, nơi người yếu đuối bị tước đi tiếng nói, như tấm gương của Dorothy Day.
Mừng lễ Chúa Giêsu Kitô Vua vũ trụ, chúng ta muốn khước từ những thần tượng giả mạo, muốn để Ngài làm vua của vũ trụ lòng mình. Chúng ta muốn đưa Ngài đi vào mọi lãnh vực cuộc sống: văn chương, khoa học, nghệ thuật, kinh tế, chính trị, xã hội...Cần có đức tin mạnh mẽ mới thấy Chúa Giêsu vẫn không ngừng lôi kéo cả thế giới về với Ngài bằng trăm ngàn nẻo đường bất ngờ, trong đó có nẻo đường của cụ Văn Cao và anh trộm lành.
Hai mươi năm chăm sóc một người vợ bại liệt. Hai mươi năm vẫn một lòng thủy chung bên người bạn đời không còn khả năng tự chăm sóc bản thân. Thế nhưng trái tim ông cụ vẫn không hề thay đổi. Câu chuyện ấy tưởng chừng cứ thế lặng lẽ trôi theo nhịp sống thường ngày. Nhưng không, khi cơn lũ tràn vào nhà, tình yêu ấy đã có dịp để chứng minh sự bất tử của nó. Trong giờ phút sinh tử, ông ẵm bà lên chiếc sõng nhỏ, là vật duy nhất có thể cứu ông bà trước dòng nước lũ hung bạo. Sau hai mươi năm, có lẽ con sõng nhỏ đã hiểu được những hy sinh vất vả và tình yêu trọn vẹn ông dành cho bà. Thế nên, dù mỏng manh nó đã cố gắng hết sức để giúp ông bà sống sót qua trận lũ.