Suy niệm Chủ đề Mùa Chay Tuần 4 – 2025
TRỞ VỀ ĐỂ ĐƯỢC SỐNG VÀ SỐNG DỒI DÀO
Lời Chúa: Lc 15, 1-3.11-32
“Thôi, ta đứng lên, đi về cùng Cha”.
Lời nguyện mở đầu:
Lạy Cha là Thiên Chúa của chúng con. Chúng con cám ơn Cha đã yêu thương và kiên nhẫn chờ đợi chúng con mọi ngày trong đời sống mỗi ngày. Hình ảnh người con Cả và người con Thứ trong Tin Mừng cho thấy con người nhỏ mọn, ích kỷ, hơn thua của con nơi đó...
Lạy cha, chỉ có Cha là người cha là tuyệt vời! Dù chúng con thế nào... Cha vẫn yêu thương, tha thứ và chờ đợi để ban sự sống dồi dào cho mỗi người. Cha yêu từng người và muốn mỗi chúng con cũng phải biết yêu thương, đùm bọc lẫn nhau trong cuộc sống.
Lạy Cha, dù sống bằng ơn Cha trong mọi sự, được bao bọc bằng tình yêu thương của mẹ Hội dòng và Gia đình cộng đoàn nhưng chúng con vẫn mù lòa trước những thần tượng giả tạo. Chúng con được nuôi dưỡng bằng ơn thánh nhưng vẫn bị lôi cuốn bởi sai lầm và giả dối, vẫn thấy mình bị thua thiệt, hy sinh hơn người khác; làm được việc hơn người ngày người kia, vẫn thấy mình không được đối xử công bằng giữa đời sống chung trong cộng đoàn. Chúng con vẫn mù tối trước tình yêu lớn lao Cha dành cho mỗi người, từng người cách riêng tư trong kế hoạch tài tình Cha dành cho chúng con.
Giờ này, chúng con muốn đứng lên “trở về ”, nguyện xin Cha ban Chúa Thánh Thần cho chúng con. Để nhờ ơn soi sáng của Ngài, tâm hồn chúng con được tình yêu đụng chạm, được ơn biến đổi để con được thôi thúc “ ta đứng lên, đi về cùng Cha”. Xin hãy làm cho chúng con cảm nhận được sức mạnh của tâm tình thống hối và niềm hy vọng sự trở về, trở về để được sống và sống dồi dào trong ân sủng của Cha và của anh chị em trong gia đình của Thiên Chúa là Cộng đoàn mà chúng con đang là thành viên. Xin cho mỗi chúng con nhận ra phẩm giá cao cả của mình và của nhau để biết tôn trọng và chờ đợi sự trở về của nhau mỗi khi bị lưu lạc hay hoang đàng trong cuộc sống.
Suy niệm:
Tài sản – là một trong những vấn nạn muôn thuở của mọi thời đại. Ở mọi nơi, mọi thời, mọi gia đình, xã hội và cả trong tu viện…bất kể nơi nào cũng có thể xảy ra tranh chấp vì tiền bạc, tài sản bất chấp luân thường đạo lý, ngay cả huyết thống và cả nơi tu viện. Vì cái tên tài sản, của cải tiền bạc mà chuyện bạo hành trong gia đình, gia tộc, kiện tụng, ra tòa, sao kê, tính sổ không bao giờ dừng lại trong xã hội loài người. Tài sản ít, tiền bạc ít thì việc tranh chấp, thưa kiện chỉ diễn ra trong làng xã; số tài sản càng nhiều…sự đụng chạm càng lớn nó sẽ dẫn đến dự đụng độ xả ra cấp thành phố, quốc gia, quốc tế…,
Tiền bạc, tài sản quan trọng thật! Bởi không có nó, con người không thể sống. Các gia đình, cộng đoàn, xã hội, quốc gia....không thể vận hành và phát triển. Nhưng tiền bạc, tài sản không phải là cứu cánh, là tất cả, là cùng đích của đời người. Nếu lệ thuộc vào đồng tiền, chén gạo con người sẽ trở thành nô lệ. Nếu biết làm chủ đồng tiền, nó thật ra chỉ là phương tiện để sinh sống mà thôi, nó không thể là ông chủ của mình được. Khi quá coi trọng tiền bạc vật chất, con người dễ bị dẫn dắt hoặc tự thân hoán đổi vị trí nhân phẩm quí giá của mình.
Vì quan niệm có tiền là có tất cả, nên có thể vì tiền vì bạc, vì tài sản con người giành giật chém giết, sát hại lẫn nhau cho dù đó là anh chị em ruột thịt của mình. Câu chuyện đứa con hoang đàng là một ví dụ. Nhu cầu cần có nhiều tiền nên con người cứ phải mải miết chạy đua trong vòng xoáy bạc tiền. Người con thứ trong Tin mừng, dường như đã quá chán ghét, quá mệt mỏi với cuộc sống lao động vất vả, những hoạt động nhàm chán, buồn tẻ được lặp đi lặp lại hằng ngày, mở mắt ra là phải tất bật lao động kiếm tiền… nên anh đã nài xin cha, chia gia tài cho anh: “Thưa cha, xin cho con phần tài sản con được hưởng.” (Lc 15.12). Giã từ cuộc sống vất vả với công việc tất bật vì tiền, anh lên đường đi tìm chốn hưởng thụ, tiêu xài nó.
Người cha đáp ứng đòi hỏi của con mình, chia cho anh những gì mà ông đã ấn định- thế là anh lên đường. Chân trời hạnh phúc mới mở ra trước mắt anh với biết bao viễn tượng đẹp, hấp dẫn, kỳ thú. “Ở đó anh ta sống phóng đãng, phung phí tài sản của mình”; Kết quả, anh đã tiêu hết tiền. Hết tiền đồng nghĩa với việc đánh mất tất cả: bạn bè, ăn chơi thỏa thích, thỏa mãn dục vọng không còn nữa… Anh lâm vào con đường khốn cùng không lối thoát.
Từ một chàng thanh niên con đại gia bảnh bao, tiền bạc rủng rỉnh túi, bạn bè kẻ đón người đưa- ăn chơi xa xỉ… giờ đây đã trở thành kẻ bần cùng, thấp kém, một kẻ chăn heo thuê, nhưng đến cả cám heo cũng không được dùng. Xã hội và con người đã quay lưng lại với anh. Nhục nhã, tủi hờn quá, anh quyết tâm quay trở về, chỉ cần cầu xin sự tha thứ của cha mình, chỉ cần được làm người đầy tớ, chỉ cần được trở thành người làm công của cha thôi, anh cũng cảm thấy hạnh phúc, ấm áp hơn nhiều. Anh đã tự vấn- nghĩ về cha: “Biết bao người làm công cho cha ta được cơm dư gạo thừa, mà ta ở đây lại chết đói! Thôi, ta đứng lên đi về cùng cha và thưa với người: Thưa cha, con thật đắc tội với trời và và với cha, chẳng còn đáng gọi là con cha nữa. Xin coi con như một người làm công của cha vậy.” (Lc 15,17-19). Đến lúc này, anh đã nhận ra cái hạnh phúc quí báu, cái giá trị vô cùng mà anh đã mù quáng vứt bỏ. Anh quyết tìm lại nó,
Quả thật không phụ lòng tin tưởng hy vọng của anh, cha già đã cho anh nhiều hơn điều mà anh dám tưởng tượng và nghĩ tới. Khi thấy anh trở về và cầu xin tha thứ, cha già vui mừng, hoan hỉ: “Mau đem áo đẹp nhất ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng! Vì con ta đây đã chết mà nay sống lại, đã mất mà nay lại tìm thấy.” (Lc 15, 22-24)
Điều gì đã đưa chàng thanh niên đến quyết định trở về? Phải chăng đau khổ, thất bại, vỡ mộng, bế tắc? Nhưng còn một động lực quan trọng thúc đẩy tận bên trong - đó là anh vẫn tin tưởng vào lòng thương yêu tha thứ của Cha! Niềm tin tưởng ấy đã đem lại tia sáng hy vọng, đã vực anh đứng dậy, đã mở đường tạo lối thoát cho anh.
Người cha mất con, ngày ngày ngóng chờ con trở về là hình ảnh của Thiên Chúa. Người luôn cháy lửa tình yêu đối với nhân loại, cha ôm con vào lòng, không đơn giản chỉ là tội nhân, nhưng là kẻ có tội biết ăn năn: “đứng lên, đi về cùng cha!” (Lc 15, 18). Hành động đứng lên trở về ấy như một sự hồi sinh, sống lại từ cõi chết, trở về với cội nguồn của sự sống là nhà cha. Vì thế, cuộc gặp gỡ giữa người cha và người con, khơi dậy sự trở về trong ân sủng, trong hy vọng của người con, cuộc gặp gỡ này mang dấu ấn của vòng tay cha và sự hoán cải của người con tìm thấy được tình yêu của sự chờ đợi và hy vọng từ cha già.
Người cha vẫn ở đó chờ đợi, hy vọng. Ông mở rộng vòng ta ôm, hôn lên con người tội lỗi bùn nhơ của ta, xỏ vào tay ta nhẫn vàng, áo mới, giầy mới, và những vòng nguyệt quang của niềm vui, bình an và hy vọng. Hãy trở về với Chúa bằng lòng thống hối ăn năn, lao mình vào vòng tay của Chúa, để cho tình thương lân tuất của Chúa làm ta hồi sinh.
Giờ phút này chúng ta hãy thưa với Chúa. Lạy Chúa, con cũng là đứa con đi hoang. Mỗi người trong chúng con đã hoàn toàn thuộc về Chúa qua cam kết khấn dòng, chúng con muốn nhìn lại tâm tình sống của mình đối với Chúa, đối với Hội dòng, Cộng đoàn và Gia đình. Biết đâu đó, con cũng là đứa con ích kỷ, lo nghĩ đến bản thân, vun vén tích lũy những gì thuộc về mình, đòi quyền lợi, hơn thua... Và đâu đó con cũng chỉ thấy người khác được ưu đãi, trọng vọng hơn mình để rồi so bì, bất mãn vì bị thua thiệt, thiếu công bằng…
Lạy Chúa, con muốn nhìn nhận mình thuộc mẫu người con thứ hay con cả trong gia đình của Chúa ?
Vì sao con lại trở nên người con hư hỏng, không nhận ra tình thương? Vì sao con lại đóng chặt lòng mình để chẳng nhận thấy, chẳng cảm nghiệm được tình Chúa, tình người, tình chị em nơi cộng đoàn dành cho mình? Con đã đóng góp được gì cho sự phát triển về vật chất, cho ích chung, cho sự thánh thiện của Hội dòng, Cộng đoàn?
Vì sao con cứ “Đứng núi này trông núi nọ”.
Tại con mãi thích thứ mình không có được, còn thứ mình có con lại không biết trân trọng. Thực sự, đây là điều thú vị, vì khi đứng trên núi này con mới có tầm nhìn xa để thấy núi kia đẹp, nhưng con đâu nghĩ rằng núi con đứng- nó đang nâng tầm mắt của con mà con không hề nhận ra. Thật thế, nếu con không bằng lòng với những gì mình đang có mà cứ so sánh, mơ tưởng đến những thứ cao sang hơn, chạy theo những điều phù phiếm, con sẽ đánh mất những điều tốt đẹp đang thuộc về mình...Nếu mãi mơ tưởng và trông mong những điều ngoài tầm tay- con là kẻ đáng thương. Xin Chúa giúp con cố gắng thay đổi tích cực, hoàn thiện bản thân từng ngày với đầy đủ tri thức, kiến thức, kỹ năng và bản lĩnh để con trở nên con người trưởng thành toàn diện, người con ngoan hiền trong gia đình của Chúa, ở đây, nơi ngôi nhà này.
Lời nguyện kết:
Lạy Chúa, Câu chuyện về đứa con hoang đàng là câu chuyện chứa chan hy vọng. Hy vọng cho chúng con cảm nghiệm - mình có thể được tha thứ, được chấp nhận, được phục hồi. Xin Chúa giúp chúng con luôn sống trong hy vọng để không ngần ngại trở về với Thiên Chúa Cha và không xấu hổ khi thú nhận tội lỗi, dù mỗi chúng con có phạm tội tày trời. Xin cho con vững tin và can đảm để chỉ biết tìm kiếm Chúa là cùng đích của đời con. Chúa mới là gia nghiệp của con trọn đời và cho con sống một đời sống trưởng thành, kiên trì và trung thành chu toàn bổn phận trong tin yêu, chấp nhận những bất ổn và không công bằng trong cuộc sống vì biết rằng tình cảm nơi đời sống chung không phải là phép toán nhân chia cộng trừ.
Chúa ơi, Xin làm cho trái tim trở nên thanh thoát để không lầm lạc bởi những ghanh tị, khi có người nào đó lầm lạc trở về. Xin cho tâm con trong sáng mỗi khi tìm cách khinh chê vì sợ mình bị lép vế, không được trọng vọng - khiến mất đi lòng bao dung nhân hậu. Xin cho con nhớ rằng mình cũng là đứa con từng sa ngã và là kẻ trở về từ những tồi tệ trong cuộc sống.
Lạy Cha là Thiên Chúa của tình yêu! Xin cho được bình an và tràn hy vọng, nhờ hy vọng con can đảm trở về, khi biết trở về thật sự sẽ cho con được sống và sống dồi dào trong Chúa. Amen
Thực hành: Dâng nhiều hy sinh và cầu nguyện cho tội nhân được ơn hoán cải.
