Vào chiều ngày 02/12/2025, Đức Thánh Cha Lêô XIV đã chính thức khép lại hành trình Tông du kéo dài sáu ngày tại hai quốc gia Trung Đông là Thổ Nhĩ Kỳ và Libăng. Đây không chỉ là chuyến công du đầu tiên của vị Giáo hoàng mới mà còn là một sứ mệnh mang tính biểu tượng cao, được đánh dấu bởi những thông điệp mạnh mẽ về hòa bình, đại kết Kitô giáo, và đối thoại liên tôn giáo. Trong bối cảnh khu vực Trung Đông đang đối mặt với vô vàn thách thức như xung đột vũ trang, bất ổn chính trị và khủng hoảng kinh tế, chuyến thăm của Đức Thánh Cha đã trở thành nguồn cảm hứng hy vọng cho hàng triệu người dân, không phân biệt tôn giáo hay dân tộc. Trên chuyến bay trở về Roma, Đức Thánh Cha vẫn duy trì truyền thống lâu đời của Tòa Thánh, gửi những bức điện tín từ trên không phận các quốc gia mà máy bay bay qua, thể hiện sự quan tâm và cầu chúc bình an cho từng đất nước.
“Lời kinh được cất lên để tâm hồn tìm về nguồn bình an, mở lòng đón nhận ơn Chúa và kết nối với tình yêu dẫn dắt mỗi ngày. Trong thinh lặng và tín thác, lời nguyện trở thành nhịp cầu đưa con người đến gần Thiên Chúa hơn.”
Có rất đông người cùng đi đường với Đức Giê-su. Người quay lại bảo họ:“Ai đến với tôi mà không dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh em, chị em, và cả mạng sống mình nữa, thì không thể làm môn đệ tôi được. Ai không vác thập giá mình mà đi theo tôi, thì không thể làm môn đệ tôi được.
Thánh Phanxicô Xaviê thường được coi như một “cây đại thụ của công cuộc loan báo Tin mừng” vì chỉ với bốn mươi sáu năm sống đời dương thế, ngài đã có đến mười một năm miệt mài với sứ vụ truyền giáo. Trong cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy thành quả tông đồ đáng ngưỡng mộ, Thánh Phanxicô Xaviê - vị tu sĩ người Tây Ban Nha đã mang Tin mừng đến tận vùng viễn Đông, đồng thời khéo léo thích nghi sứ điệp Tin mừng phù hợp với ngôn ngữ và tâm thức của những dân tộc rất khác nhau. Thế nhưng, những bước khởi đầu của ngài dường như lại đưa ngài tới một hành trình hoàn toàn khác.
Trong trình thuật Tin mừng của thứ 5 tuần I mùa Vọng hôm nay, hình ảnh “mưa sa, nước lũ, giông bão” được Đức Giêsu sử dụng không nhằm gợi lên những bất ngờ có thể xảy đến, mà để mô tả những thử thách tất yếu trong hành trình sống của con người. Theo đó, đời sống tu trì, vốn được xem như lựa chọn của sự bình an nội tâm, cũng không tách khỏi quy luật chung của kiếp người: những biến động về tâm lý, những xung đột âm thầm, những khác biệt trong cộng đoàn và cả những khủng hoảng cá nhân. Các biến thể lý như mái nhà bị tốc bay trong cơn bão số 13 vừa qua có thể được xem là hình ảnh sống động phản chiếu những “cơn gió ngược” trong đời tu, những điều mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận đầy đủ.
Văn hóa đọc – viết hôm nay như rơi giữa hai dòng chảy song song: một bên là tốc độ của thế giới số, một bên là chiều sâu của nội tâm con người. Làm sao để chúng gặp nhau, giao hòa, trở thành nhịp cầu kết nối giữa truyền thống và hiện đại. Làm sao cho hai dòng chảy ấy hòa quyện là giữ lấy linh hồn của văn hóa. Hy vọng ngọn đèn ĐỌC – VIẾT không yếu dần, không suy giảm, nhạt mờ nhưng rực sáng, soi đường cho con người biết đọc để sống, biết viết để yêu, và biết yêu để loan báo Tin mừng.